24
Ánh đèn dịu dàng của nhà hàng lan tỏa, tiếng dương cầm du dương.
Anh  vẫy tay, một nhân viên phục vụ đẩy một chiếc xe đầy hoa hồng đỏ đến.
Trên đó đặt một chiếc hộp nhung tinh xảo.
Anh  cầm chiếc hộp lên, mở .
Bên trong   nhẫn kim cương, mà là một sợi dây chuyền kim cương  thiết kế đơn giản mà thanh lịch.
Lấp lánh  ánh đèn.
"Tiêu Tiêu."
Giọng   khàn  vì căng thẳng, nhưng ánh mắt  vô cùng nghiêm túc: “Anh ,  của  đây là một tên khốn nạn từ đầu đến cuối."
"Anh lấy công việc  cái cớ để trốn tránh trách nhiệm,   để tâm đến cảm xúc của em, thậm chí còn khiến em hiểu lầm."
Anh  dừng , dường như đang sắp xếp  ngôn từ, tiếng lòng cũng đồng thời truyền đến rõ ràng:
"Tin nhắn đó thật sự là thông báo tăng ca mà cô đồng nghiệp gửi cho cả nhóm,  còn  nhớ nổi tên đầy đủ của cô ! Anh thề!"
"Anh  bao giờ  bất cứ điều gì   với em."
Giọng   trang trọng: “Trước đây  , ba tháng chia tay  ,    càng ."
"Sau ... em  cho   ' ' mới  chứ..."
"Anh ,  suông   bằng chứng."
Anh  cầm sợi dây chuyền lên, đầu ngón tay  run: “Anh  cầu em   với  ngay lập tức,  chỉ xin em, cho  một cơ hội, một cơ hội để theo đuổi em  nữa, để bù đắp cho em."
"Sợi dây chuyền    là sự ràng buộc, chỉ là một món quà xin , một minh chứng rằng    em vui."
Dòng bình luận nội tâm của   lúc   lên đến đỉnh điểm.
Sự căng thẳng, mong đợi, và nỗi sợ hãi  từ chối đan xen  :
[Mau đồng ý ! Đồng ý ! Cho  một danh phận ! Dù chỉ là thử việc cũng !]
[Sao cô    gì? Không thích kim cương ? Biết thế  mua trụ cào móng !]
[Lộn nhào về ... Bây giờ  học còn kịp ?!]
Nhìn   bề ngoài thì thâm tình, nội tâm thì hoảng loạn.
Nhìn chóp mũi lấm tấm mồ hôi vì căng thẳng của  .
Nhìn tình yêu vụng về mà chân thành trong đáy mắt  .
Chút khúc mắc cuối cùng trong lòng  vì những hiểu lầm trong quá khứ.
Cuối cùng    tan biến.
25
 bỗng   chơi trò  tâm  nữa.
 đưa tay , nhưng  nhận sợi dây chuyền.
Mà chủ động đặt lên tay   đang cầm chiếc hộp.
Dạ Miêu
Khoảnh khắc da thịt chạm  , cả    cứng đờ.
Tất cả những ồn ào trong lòng   bỗng im bặt, biến thành một  trống mênh mông.
[!!!!]
  đồng tử đột nhiên co  của  .
Cảm nhận   ấm và sự run rẩy nhẹ từ mu bàn tay  .
Hơi rướn  về phía , kéo gần  cách giữa chúng .
   , khóe miệng từ từ cong lên.
Rồi, với âm lượng chỉ hai chúng   thấy,   rõ ràng và chậm rãi:
"Lục Ngôn Sâm."
"Đừng nghĩ đến chuyện lộn nhào về  trong lòng nữa.”
"Cũng đừng hoảng."
"Những suy tính trong lòng  về em, về việc  , về việc  thế nào để lấy lòng em..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-thuat-doc-tam-nguoi-yeu-cu/chuong-8.html.]
 ngừng , hài lòng khi thấy vẻ mặt   từ trống rỗng chuyển sang kinh ngạc.
Rồi đến sững sờ  thể tin nổi.
Như thể  thấy tiếng thế giới quan của   đang vỡ vụn.
 , từng chữ một, tung  đòn quyết định cuối cùng:
"Từ hôm ở siêu thị, từ chuyện con mèo nhà , em  sớm  rõ mồn một ."
Thời gian dường như ngừng   khoảnh khắc .
26
Vẻ mặt Lục Ngôn Sâm   đông cứng.
Đôi mắt vốn luôn lạnh lùng, giờ đây mở to như sắp rơi  khỏi hốc mắt.
Trong đó  đầy những câu hỏi xoáy sâu  tâm can: " là ai?", “ đang ở ?", “Chuyện gì  xảy ?".
Tay   cứng đờ giữa  trung.
Cả  như biến thành một bức tượng.
 thậm chí  thể  thấy bộ vi xử lý tốc độ cao trong đầu  .
Sau khi trải qua một cú sốc như vụ nổ vũ trụ.
Đang cố gắng khởi động  một cách khó khăn  đống tro tàn.
Và liên tục tìm kiếm các từ khóa.
"Thuật  tâm?", “Cô   ?", “Từ siêu thị?", “Vậy những vở kịch nội tâm của ...", “Những lời phàn nàn... những suy diễn... những..."
Vài giây , một cảm giác  hổ và mất mặt tột độ.
Trào dâng, nhấn chìm   trong phút chốc.
Má, tai, thậm chí cả cổ  .
Đỏ lên với tốc độ mắt thường  thể thấy .
"Em... em..."
Nhìn bộ dạng chỉ  độn thổ ngay tại chỗ của  .
Cuối cùng  cũng  nhịn , phá lên .
27
Tiếng  trong trẻo, phá vỡ sự yên tĩnh của nhà hàng.
Cũng thu hút ánh mắt tò mò của vài bàn khách xung quanh.
 lúc ,  chẳng còn bận tâm gì nữa.
   , nụ  rạng rỡ như hoa.
Rồi dùng sức, nắm chặt bàn tay vẫn đang cứng đờ của  .
"Thôi  , đừng 'em' nữa."
"Dây chuyền, em  thích."
"Còn về việc   thì..."
 cố tình kéo dài giọng,  vẻ mặt gần như sắp nín thở của  , mới chậm rãi  thêm:
"Để xem    còn dám thầm mắng em là đồ vô lương tâm trong lòng nữa ."
Lục Ngôn Sâm lập tức mừng như điên.
Anh  nắm c.h.ặ.t t.a.y  , mạnh đến mức  đau.
Như thể sợ rằng chỉ cần buông ,  sẽ biến mất.
Hoặc tất cả những gì  xảy  chỉ là một giấc mơ của  .
Anh    thật sâu: “Không dám nữa."
"Sau   bao giờ dám nữa."
Ngoài cửa sổ, là ánh đèn rực rỡ của cả thành phố.
Trong cửa sổ, là tay   đang nắm c.h.ặ.t t.a.y .
Và một khởi đầu   mới  còn bí mật giữa chúng .
Xem  thuật  tâm , quả nhiên là một thứ .