Hứa Nam Châu : “Tớ thấy homestay , chỗ bên cạnh nhà sẽ đài ngắm ? Sau chắc chắn sẽ nhiều khách du lịch, còn thể bán thêm sữa gì đó, họ khó khăn lắm mới leo lên tới nơi, chắc chắn sẽ mệt và khát.”
Trần Thi Kỳ : “Tớ cũng nghĩ ! Tớ về xây thêm hai tầng, tầng trệt nhà hàng, bán sữa, tầng hai trở lên phòng nghỉ, ban công mỗi phòng đều thể thấy ruộng bậc thang và mặt trời mọc! Chắc chắn sẽ kinh doanh phát đạt!”
Hứa Nam Châu : “Vậy thì đừng chần chừ nữa, nhanh chóng về bắt tay !”
Trần Thi Kỳ ngại ngùng, : “Tớ vẫn nên chờ thêm một thời gian nữa.”
Hứa Nam Châu hỏi: “Có là đủ tiền ?”
Trần Thi Kỳ mới : “Tớ đang tiết kiệm, dồn hết tiền lương và tiền thưởng mỗi tháng, đến cuối năm sẽ bảy tám vạn tệ, cộng thêm tiền tiết kiệm của gia đình nữa là đủ để xây nhà.”
Hứa Nam Châu thẳng: “Tớ thể cho vay mà!”
Trần Thi Kỳ vội vàng xua tay: “Không cần, cần , tớ thể tự kiếm đủ.”
“Không cả!” Hứa Nam Châu : “Cậu còn nhớ ? Kỳ nghỉ hè năm ba, chỉ tớ ở trường. Tớ giảm cân đến mức đói lả , nếu thăm tớ, đưa tớ bệnh viện, tớ sẽ nữa.”
Trần Thi Kỳ nhớ chuyện đó, ha hả: “ đúng! Tớ gửi tin nhắn cho ở ga xe lửa mà trả lời, tớ càng nghĩ càng sợ nên trường. Vừa mở cửa thấy úp sấp đất, trán còn va đập sưng vù! Việc đầu tiên khi tỉnh dậy là tìm gương, sợ hủy dung, hahaha…”
--- Chương 71 ---
Yêu cầu thật cao
Hứa Nam Châu nhớ rõ.
Trần Thi Kỳ là một trong ít những bạn đại học của cô, là thật lòng với cô.
Vì , Hứa Nam Châu chỉ hỏi cô cần vay tiền , mà đề cập đến chuyện góp vốn.
Trần Thi Kỳ thấy Hứa Nam Châu đang đùa, cân nhắc một chút, chủ động hỏi: “Nam Châu, nếu tin tưởng tớ, thể góp vốn homestay của tớ mà! Cuối năm tớ sẽ chia cổ tức cho !”
Hứa Nam Châu nghĩ homestay nhà cô sẽ kiếm tiền, nhưng là vì chi phí hoạt động thấp. Mảnh đất là của gia đình, cô dọn dẹp, bố cô nấu ăn, còn cô dịch vụ khách hàng. Cả nhà lụng cả năm trời mới kiếm chút ít mà còn chia phần trăm cho Hứa Nam Châu, cô đành.
“Không cần,” Hứa Nam Châu từ chối: “Tớ cho vay, tính lãi suất, lúc nào trả thì trả.”
Trần Thi Kỳ thể đồng ý, lập tức đập bàn dậy: “Nam Châu, đang coi thường tớ ? Tớ chắc chắn sẽ kinh doanh homestay thật , còn hiểu tớ ? Hồi đại học, tớ môn Triết học Mác sẽ đạt điểm đậu là đạt điểm đậu, tớ chứng chỉ cấp 4 sẽ đậu, chẳng cuối cùng cũng đậu ?”
Cô quá kích động khiến nhiều trong quán ngoái .
Hứa Nam Châu kéo cô xuống, : “Tớ ý tin , cũng coi thường , tớ cho vay tiền là vì tớ coi là bạn.”
Trần Thi Kỳ còn định gì nữa, Hứa Nam Châu tiếp lời: “Cậu đang trong giai đoạn khởi nghiệp, kiếm nhiều, mà chỗ cần chi tiêu thì ít, nên tiết kiệm chút vẫn hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-96.html.]
Trần Thi Kỳ đành thỏa hiệp, cô thật sự đang thiếu khoản tiền . Thế là cô và Hứa Nam Châu đàm phán về lãi suất, đó cùng hình dung xem homestay nên trang trí như thế nào, ước tính sơ bộ cần bao nhiêu tiền, và chốt chuyện .
Lúc , Lục Trần Chu tới. Hứa Nam Châu nhận điện thoại, thanh toán hóa đơn và cùng Trần Thi Kỳ bước khỏi quán.
Lục Trần Chu hỏi Hứa Nam Châu: “Hứa tiểu thư, cô tìm chuyện gì?”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Hứa Nam Châu ném chìa khóa xe cho : “Anh toại nguyện .”
Lục Trần Chu theo phản xạ bắt lấy đồ vật cô ném tới, lúc kỹ mới thấy đó là chìa khóa xe.
“Cô mua xe ?”
“Ừa, chúng cần taxi nữa.”
Lục Trần Chu cũng thấy taxi khá phiền phức. Anh nhanh chóng điều chỉnh vị trí nghề nghiệp của : “Hứa Tổng, mời cô lên xe, đưa cô về khách sạn.”
Trần Thi Kỳ kinh ngạc, cô kéo Hứa Nam Châu , thì thầm hỏi: “Anh là tài xế của hả? Cậu tìm tài xế chỉ ngoại hình thôi ?”
Hứa Nam Châu giả vờ nghiêm túc : “Tất nhiên là , còn xem học vấn và kinh nghiệm việc nữa.”
“Trời đất, yêu cầu của cao thật đấy!”
Hứa Nam Châu đẩy cô lên xe, với Lục Trần Chu: “Đưa Trần tiểu thư về nhà nhé.”
Trần Thi Kỳ vội : “Không cần, cần , cứ thả tớ ở ga tàu điện ngầm là , phiền hai nữa.”
Hứa Nam Châu: “Đừng lời .”
Lục Trần Chu gì, đưa Trần Thi Kỳ về khu chung cư cô ở, đó đưa Hứa Nam Châu về khách sạn.
Hứa Nam Châu : “Xe cứ để chỗ , việc gì cần dùng thì cứ lái. Lúc nào cần ngoài thì sẽ gọi .”
Lục Trần Chu : “ thấy mấy ngày nay cô khá bận, nếu thời gian thì ghé qua nhà máy d.ư.ợ.c phẩm xem ?”
“Nhà máy d.ư.ợ.c phẩm vấn đề gì ?”
Lục Trần Chu cảm thấy buồn : “Không vấn đề gì, nhưng nó là tài sản của cô, cô cứ mặc kệ cho quản lý mà hỏi han gì, như ?”
Hứa Nam Châu nghĩ một lát, quả thực lâu cô đến nhà máy d.ư.ợ.c phẩm, bèn gật đầu: “Được, ngày mai sẽ qua đó.”
“Sáng mai sẽ đến đón cô.”
Hứa Nam Châu về phòng, định tắm rửa xong sẽ dài giường, xem TV ngủ. Cô chợt nhớ chuyện cũ với Trần Thi Kỳ.