Thẩm Từ An bực bội chịu nổi, đập bốp một cái đầu Cố Ngạn: “Mày gọi trai mày kiểu gì thế? Từ nhỏ đến lớn mày là đứa lo lắng nhất, mà còn bảo bớt lo lắng ? Nếu mày phấn đấu một chút, dụ Hứa tiểu thư về nhà để cháu bế, còn gấp gáp thế ?”
Cố Ngạn tránh nhảy lên ghế sô pha: “Sao giống mấy phụ nữ cổ hủ thế? Chẳng lẽ con gái nhất định lấy chồng sinh con ? Không thể trở thành nữ cường nhân độc lập tự chủ ?”
“Thì con dâu cũng thể nữ cường nhân mà, mâu thuẫn.”
Cố Tự khuyên giải: “Thật Cố Ngạn cũng lý. Mẹ, chẳng xem cực quang ? Con sắp xếp cho nhé?”
Thẩm Từ An bất lực xua tay: “Thôi thôi thôi, quản chúng mày nữa, gì thì .”
Chương 68: Bán trâm cài ?
Ngày hôm , Thẩm Từ An cùng các bà bạn bay đến Iceland để ngắm cực quang.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Bà sang bên trái, con dâu của bà Trương đang mật khoác tay bà , hai thì thầm to nhỏ vô cùng gắn bó.
Thật .
Rồi bà sang bên , còn quá đáng hơn, bà Lý cẩn thận hết mức che chắn bụng con dâu, sợ va chạm, cô m.a.n.g t.h.a.i ba tháng .
Thẩm Từ An bĩu môi: “Mang t.h.a.i thì đừng ngoài chạy nhảy nữa chứ.”
Bà Lý đáp: “Không , con dâu sức khỏe lắm, với Thầy bói , về phương Bắc sẽ gặp may mắn! cũng cháu trai hưởng chút phúc khí.”
Nói bà bổ sung thêm: “Từ An , hai con trai nhà bà vẫn tin tức gì ? thấy chúng nó quá vô tâm , chỉ lo chơi bời, chẳng màng đến cảm xúc của bà!”
Thẩm Từ An chỉ thể cứng miệng đáp: “Chuyện duyên phận thì .”
lúc , một đàn ông ngoại quốc tới, luyên thuyên một hồi với bà.
Thẩm Từ An đầy khó hiểu: “Ông tiếng nước nào ? Sao hiểu?”
Người hướng dẫn viên rút máy phiên dịch , giúp bà dịch từng chữ một.
Người đàn ông ngoại quốc nữa.
“Thưa quý cô, cô thể cho xem chiếc trâm cài của cô ?”
Thẩm Từ An đeo chiếc trâm cài Hứa Nam Châu tặng khi ngoài.
Bà cứ nghĩ chiếc trâm cài chỉ là một món đồ cổ điển của thương hiệu nào đó, nên nghi ngờ tháo xuống, đưa cho ông .
Đây là phòng chờ VIP, hẳn đàn ông đủ gan để cướp giật ở đây.
Người đàn ông hai tay đón lấy, nhíu mày quan sát, càng xem càng kích động, thậm chí còn rút kính lúp , cuối cùng tay ông run rẩy.
“Xin hỏi, quý cô chiếc trâm cài ở ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-92.html.]
“Bạn tặng , chuyện gì ?”
“ sẵn lòng trả một trăm triệu rúp để mua nó, hy vọng quý cô thể nhượng !”
Mọi kinh ngạc.
“Một trăm triệu rúp? Là bao nhiêu tiền thế?”
“Mười triệu (NDT) chứ còn gì!”
“Trâm cài gì mà đắt thế?”
Trong lòng Thẩm Từ An sóng gió cuồn cuộn, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, bà cầm chiếc trâm cài, : “Xin , đây là quà bạn bè tặng, thể bán .”
Thẩm Từ An hỏi : “Ông chiếc trâm cài ?”
Người đàn ông ngoại quốc run rẩy môi : “Đây là trâm cài Hoa hồng Băng Giá của xưởng Fabergé thế kỷ XIX, là phiên bản đặt riêng cho Hoàng gia Nga, lượng cực kỳ khan hiếm. từng thấy nó bức chân dung của Nữ hoàng Fyodorovna, nên nhận ngay.”
Thẩm Từ An nắm chặt chiếc trâm cài, bán tín bán nghi.
“Ông nhầm chứ?”
Người đàn ông ngoại quốc kích động: “ thể nhầm ! Phía trâm cài khắc dấu ấn Hoàng gia! Các bạn, Hoa các bạn hiểu lịch sử của chúng , xem nó như một chiếc trâm cài bình thường để đeo, nó đặt trong bảo tàng! Đặt trong bảo tàng của đất nước chúng ! Cô cứ giá ! thể để cô hư hỏng nó!”
Thẩm Từ An vẫn còn đang ngẩn , bà Trương nhảy dựng lên: “Đồ của quốc gia các ông, các ông giữ cẩn thận, chạy đến đây gì mà nổi cáu với chúng ? Chúng cũng là mua bằng tiền thật, hợp pháp!”
“ thế!” Bà Lý tiếp lời: “Văn vật của nước chúng chẳng cũng lưu lạc khắp nơi, cũng những nước ngoài đó tùy tiện trưng bày trong nhà ? Chúng gì ? Chúng cũng chỉ thể mua nếu mua , mua thì đành chịu, thể ép mua bán ?”
Người đàn ông ngoại quốc nhận cảm xúc thái quá của , hít một sâu xin : “Xin , là quá kích động.”
Ông lịch sự với Thẩm Từ An: “Quý cô, cô thể nhận danh của ? Nếu một ngày nào đó cô đổi ý, thể tìm , mức giá của sẽ đổi!”
Thẩm Từ An nhận danh , : “Nếu là do mua, nhượng cho ông , nhưng đây là quà khác tặng , thể như , xin .”
Người đàn ông ngoại quốc thở dài, rời .
Bà Lý và bà Trương thấy ông xa, vội vàng kéo Thẩm Từ An: “Mau! Cho xem chiếc trâm cài gì đặc biệt!”
Hai bà phiên xem xong, cảm thán: “ thấy bà đeo chiếc trâm lâu , nhưng hề nghĩ nó đắt đến thế, còn là đồ cổ.”
“Ai tặng ? Sao mà quý giá thế.”
Thẩm Từ An cau mày: “Một quan trọng…”
Bà vội vàng gọi điện cho Cố Ngạn: “A Ngạn, con xem Châu Châu giá trị thật của chiếc trâm cài nó tặng ? Nếu nó , sẽ trả cho nó.”
Đầu dây bên của Cố Ngạn ồn ào: “Mẹ, yên tâm , cô chắc chắn là ! Thôi, con chuyện với nữa , con đang tiếp đón lãnh đạo thành phố đến!”
Điện thoại cúp.