Trước đây Hứa Nam Châu tự cao, luôn cho rằng ngoại hình , minh tinh lớn, để bất kỳ vết nhơ nào, nên cô thiết với bạn cùng lớp đại học, thường xuyên một .
Trần Thi Kỳ thì khác, dù Hứa Nam Châu thờ ơ thế nào, cô vẫn sán gần, giúp cô mang bữa sáng, giữ chỗ… huyên thuyên như một chú chim nhỏ quấn quýt bên Hứa Nam Châu.
Ban đầu Hứa Nam Châu thấy phiền, nhưng dần dần cô cũng quen. Sau khi nghiệp và chia tay , cô thậm chí còn cảm thấy trống trải.
Hứa Nam Châu mỉm : “Không , tớ đang công việc khác. Còn ? Sao ở cửa hàng 4S ?”
Trần Thi Kỳ khác với ấn tượng của cô. Cô ngượng nghịu, : “Sau khi nghiệp, tớ tìm hai công việc đều lâu. Chị dâu giới thiệu tớ đến đây thử. Tớ mới đến một tháng.”
Hứa Nam Châu gật đầu: “Thảo nào vây quanh đàn ông cùng với .”
Trần Thi Kỳ ngại: “Tớ vẫn với họ lắm…” Cô chợt nhớ điều gì đó, rướn gần Hứa Nam Châu, buôn chuyện như hồi xưa: “Cậu thấy đàn ông đó ? Hồi nãy ông mua một chiếc xe cho vợ, bây giờ đến lấy thêm một chiếc nữa, mua cho bồ nhí đấy!”
Hứa Nam Châu hỏi: “Sao ?”
Trần Thi Kỳ chỉ về phía khu vực VIP: “Cô bồ nhí đang đó giận dỗi kìa, bảo là ông chi quá nhiều tiền cho vợ, nên vui, mua một chiếc đắt tiền hơn mới lòng.”
Thảo nào chẳng ai để ý đến cô, hóa là đang một khách sộp dễ lừa ở đó.
Đang chuyện, một nhân viên bán hàng nam tới, lệnh cho Trần Thi Kỳ: “Tiểu Trần, cô đây gì mà lười biếng ? Đi giúp photo hai bản chứng từ !”
Trần Thi Kỳ theo phản xạ đáp lời, định dậy thì Hứa Nam Châu giữ tay .
“Cậu lười biếng chỗ nào? là khách hàng mà?”
Trần Thi Kỳ với đàn ông: “Xin quản lý, đang khách hàng.”
Người quản lý liếc Hứa Nam Châu, thực chất là trang phục và đồ trang sức của cô, thầm cân nhắc xem cô đủ khả năng mua xe .
Một lúc , với Trần Thi Kỳ: “Không , cô photo , chỗ để lo.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
--- Chương 66 ---
Mắt tinh tường nhận "ngọc quý"
Trần Thi Kỳ đó lưỡng lự.
Hứa Nam Châu : “ chỉ giới thiệu, tìm khác .”
Xem chuyện bắt nạt chốn công sở ở cũng . Đám đang rót bưng nước, cố tình sai bảo Trần Thi Kỳ, còn định cướp khách của cô .
“Thôi ,” Người quản lý thấy thì : “Vậy Tiểu Trần, cô giới thiệu cho cẩn thận, đừng để bận rộn cả buổi mà khách bỏ đấy.”
Sau khi rời , Trần Thi Kỳ bĩu môi xuống, tủi với Hứa Nam Châu: “Người mới đều như đấy, tớ họ cướp mất mấy đơn hàng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-89.html.]
“Không , tớ đến chỗ dựa cho đây!” Hứa Nam Châu vỗ vai cô : “Ở đây, xe nào đắt tiền nhất còn sẵn hàng?”
Trần Thi Kỳ tưởng Hứa Nam Châu đang diễn kịch cùng , cô nén , vẻ nghiêm túc: “Cô Hứa, mời theo . Chiếc S580 4MATIC cấu hình cao cấp nhất là chiếc xe sẵn đắt nhất ở đây.”
Hai chen sâu nhất trong đám đông.
Hứa Nam Châu hỏi: “Nó gì đặc biệt? Cậu thể giới thiệu chi tiết cho ?”
Trần Thi Kỳ thuộc lòng một cách bài bản: “Chiếc xe sở hữu tiện nghi tuyệt đỉnh, tay nắm cửa ẩn và đường nét xe kiểu du thuyền, bảng điều khiển 3D cần kính…”
Vị khách bụng phệ ngây , chất vấn những bán hàng bên cạnh: “Mấy cái trò gì ? còn xem xong xe mà?!”
Người quản lý liên tục xin , kéo Trần Thi Kỳ định bỏ : “Cô dẫn khách của cô xem xe khác , đừng ở đây cản trở!”
Hứa Nam Châu hỏi: “Thi Kỳ, chiếc xe bao nhiêu tiền?”
Trần Thi Kỳ hất tay : “Sau khi chọn thêm phụ kiện thì 2,3 triệu NDT.”
Hứa Nam Châu sang hỏi đàn ông trung niên : “Ông mua ?”
Người đàn ông trung niên hỏi bất ngờ, ông vẫn đang do dự. Đây 23 vạn, mà là 230 vạn NDT cơ đấy! Ông thể ngang nhiên giành giật ?
Hứa Nam Châu rút thẻ : “Nếu ông mua, trả tiền đây! Trả hết bộ.”
Cả phòng trưng bày lập tức im lặng, cằm của nhân viên bán hàng đều rớt xuống đất.
Người quản lý nãy còn đang xu nịnh bên cạnh “khách sộp” lập tức phi như bay đến, mặt tươi rói: “Thưa quý cô, sẽ đích thủ tục cho quý cô!”
“Không cần,” Hứa Nam Châu đưa thẻ cho Trần Thi Kỳ: “ chỉ ký với thôi.”
Sắc mặt quản lý tái xanh như nuốt ruồi.
Trần Thi Kỳ với Hứa Nam Châu: “Xin mời theo .”
Hai bước phòng tiếp khách.
Giây lát , phía vang lên tiếng la ó. Hứa Nam Châu cần đầu cũng bạn gái của vị khách sộp đang loạn: “Đồ c.h.ế.t tiệt! Ông mua xe cho vợ ông thì do dự? Ông còn ngây đó gì? Người sắp cướp mất xe của !”
Trần Thi Kỳ cố nín nhịn, khi hai phòng tiếp khách và đóng cửa , cô mới phá lên: “Ha ha ha ha, buồn c.h.ế.t mất Nam Châu, thấy vẻ mặt của đám …”
Nói cô há to miệng bắt chước.
Trần Thi Kỳ đến chảy nước mắt, đó cô dịu , với Hứa Nam Châu: “Nam Châu, diễn viên thì thật là đáng tiếc, diễn như thật ! Thôi , tớ vui , tối nay tớ mời ăn cơm.”
Hứa Nam Châu hỏi: “Nếu tớ diễn thật, hỏng đơn hàng của họ, ?”