Phía từ lúc nào tụ tập ít , đang xì xào bàn tán: “Đây là đang gì thế? Chơi ảo thuật ?”
Trịnh cảnh sát : “Không ảo thuật gì cả, cô Hứa chỉ là thị lực hơn thường thôi.”
Phụ tùng rải rác đất, quả thật thể dùng lý do thị lực để thoái thác.
Hứa Nam Châu chuyển sang một khu đất khác, xem thêm hai khu vực, vẫn thu hoạch gì.
Cô thầm than khổ: “Không lẽ xui xẻo đến , đây là khu vực thứ bảy, thứ tám , thế bắt đầu từ hướng ngược chiều kim đồng hồ .”
Lại một phen bật đèn tắt đèn, Hứa Nam Châu xem xong khu vực thứ chín và thứ mười, chút chống đỡ nổi nữa. Cô khẽ hỏi Dịch Giản: “Có gì ăn ?”
Dịch Giản thói quen mang theo đồ ăn bên , hỏi: “Không , cô đói ?”
Hứa Nam Châu : “Hơi đói .”
Dịch Giản bỏ một Hứa Nam Châu trong môi trường xa lạ tự mua đồ ăn, vì sang hỏi Trịnh Hoán: “Anh gì ăn ?”
Trịnh Hoán: “Mì gói ?”
Hứa Nam Châu : “Cũng , gì ăn cũng .”
Trịnh Hoán bảo đồng nghiệp chạy pha một hộp mì bò kho.
Hứa Nam Châu ăn hai miếng, cảm thấy dễ chịu hơn, ôm thùng mì : “Tiếp tục .”
Trong lòng cô bắt đầu hoảng sợ, nếu ngất trong tình trạng , tám phần sẽ đưa đến bệnh viện mất.
May mắn là vận may của cô tệ đến thế. Ở góc khu vực thứ mười, cô thấy một tia sáng vàng kim.
Cô rõ trong lòng. Những khu vực còn , cô chỉ giả vờ liếc qua loa.
Tất cả đèn bật sáng, Trịnh Hoán hỏi: “Cô Hứa, phát hiện gì ?”
Mọi đồng loạt tiến lên, Hứa Nam Châu gì.
Hứa Nam Châu đưa hộp mì rỗng cho Trịnh Hoán: “Vừa nãy chỉ xem qua loa thôi, bây giờ xem xét kỹ.”
Phía đám đông phát tiếng “chậc” khinh thường.
“Làm trò thần bí gì thế? Coi rảnh rỗi ở đây chơi với cô ?”
“Thuê diễn viên ở thế? Bắt đầu diễn ? Thực sự nghĩ là cái thá gì!”
Ngay cả sắc mặt Trương cục cũng .
Hứa Nam Châu cũng như , cô thể nào chỉ thẳng một món phụ tùng trong đống lớn mà cái vấn đề .
Hứa Nam Châu giải thích: “Không cần tắt đèn nữa, tự xem là .”
Trịnh Hoán chỉ thể gật đầu: “Thôi , giải tán , tiếp tục tìm kiếm. Chỉ còn đầy hai tiếng nữa thôi.”
“Cậu cũng thời gian gấp rút!” Mọi mang theo oán giận giải tán.
Khi Trịnh Hoán đầu , Hứa Nam Châu xa mười mét .
Anh hỏi Dịch Giản: “Rốt cuộc cô gái lai lịch gì? đang đ.á.n.h cược cả tương lai của đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-87.html.]
Dịch Giản : “Anh cứ yên tâm , thấy bản lĩnh của cô . Phải nhỉ, sâu thấy đáy.”
Trịnh Hoán xoa cằm: “Hy vọng là . Đây còn là chuyện của riêng nữa, nó liên quan đến quốc bảo.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Đột nhiên, Hứa Nam Châu khom , bắt đầu bới đống phụ tùng chân.
Dịch Giản gọi Trịnh Hoán theo: “Lên xem, thể cô tìm thấy .”
Khi họ đến bên cạnh Hứa Nam Châu, cô đang cầm một khối kim loại lên: “Trịnh cảnh sát, tìm thấy .”
Trịnh Hoán dám vui mừng, chuyện quá mức huyền ảo. Phản ứng đầu tiên của là nghi ngờ: “Thật giả đây?”
Hứa Nam Châu nhẹ nhàng đặt thứ trong tay lòng bàn tay : “Anh cảm nhận kỹ sẽ thấy, món phụ tùng giống những cái khác.”
Trịnh Hoán bán tín bán nghi, nhặt một món phụ tùng y hệt khác lên so sánh. Quả nhiên, món Hứa Nam Châu đưa nặng hơn.
Anh phóng chân chạy , hô lớn: “Tìm thấy ! Tìm thấy !”
Tất cả đều chạy về phía , Hứa Nam Châu và Dịch Giản cũng theo phía .
Dịch Giản chút lo lắng: “Cô sẽ ngủ li bì ba ngày nữa chứ?”
Hứa Nam Châu đáp: “Hôm nay thì , yên tâm.”
Dịch Giản hỏi: “May quá, ban nãy nghĩ trong đầu xem nên sắp xếp đưa cô đến khách sạn nào .”
Hứa Nam Châu : “ một loại bệnh, ừm, đó là nếu tiêu hao quá nhiều năng lượng thì sẽ buồn ngủ. Ừm, là như đấy.”
Không Dịch Giản tin , nhưng hỏi thêm nữa.
Bên cạnh container một cái bàn, đó đặt một thiết tạm thời. Lúc , món phụ tùng nhỏ trong tay Vương công.
Kỹ sư Vương run rẩy vì xúc động: “ , linh kiện quả thật khác biệt, nó nặng hơn, và còn mạ một lớp chì bên ngoài, chính là để tránh tia X quét qua!”
Cục trưởng Trương : “Hay là chúng mở nó xem ?”
“Aiz, !”
Kỹ sư Vương và trợ lý mất nửa tiếng, loay hoay với đủ loại thiết đo đạc chính xác, cuối cùng cũng bóc lớp vỏ ngoài, để lộ chiếc túi nhôm.
Mở túi nhôm , khi đầu tượng Phật xuất hiện mắt , tiếng reo hò vang vọng khắp bến cảng.
“Cuối cùng cũng tìm thấy !”
“Quá tuyệt vời! Chúng mang tội đồ với lịch sử nữa !”
Thậm chí, nhiều nhân viên trẻ tuổi còn ôm chầm lấy vì quá phấn khích.
Hứa Nam Châu nheo mắt xác nhận thêm nữa, quả thật là ánh vàng rực rỡ, quả thật là đồ thật, cô mới yên tâm.
Cùng lúc đó, Kỹ sư Vương cũng kiểm tra xong và tuyên bố: “ là đầu tượng Phật mạ vàng thật!”
Tiếng reo hò càng lớn hơn.
Trịnh Hoán ngắt lời : “Này, nghĩ chúng nên cảm ơn cô Hứa, chính cô tìm đấy!”
Những tiếng xì xào bàn tán vang lên.
“Thật giả ? Chỉ đó thôi mà cũng tìm ?”