Cố Ngạn đang trốn yên tĩnh trong văn phòng của , nhưng Hứa Nam Châu gọi thì dám đến.
Hứa Nam Châu chỉ đống tài liệu dày cộp bàn: “Sau việc quan trọng thì hãy tìm tớ, công ty là của , phần lớn việc tự giải quyết chứ!”
Cố Ngạn lấy lòng: “Tớ sợ đưa quyết định sai, gây hiệu ứng cánh bướm.”
Trong mắt , công ty thể phất lên nhờ Hứa Nam Châu, tuyệt đối tin rằng nếu thiếu cô, nhóm do đầu còn thể tiếp tục kinh doanh công ty .
Hứa Nam Châu ấn xuống ghế sofa: “Hôm nay cứ ở đây phê duyệt hết chỗ tài liệu , phê duyệt xong thì phép hết.”
Cô gọi thư ký Quan đến, yêu cầu sắp xếp các việc theo mức độ ưu tiên, việc khẩn cấp thì để phê duyệt .
Lúc công ty mới vận hành trở bình thường.
Việc tồn đọng nhiều, đến tận 9 giờ tối, thứ mới xử lý xong xuôi.
Hứa Nam Châu ở cùng đến 9 giờ cũng thấy buồn ngủ, nên dậy chuẩn về khách sạn.
Cố Ngạn kéo tay cô : “Tất cả những thứ tớ phê duyệt, thật sự xem qua chút nào ?”
Hứa Nam Châu đáp: “Hãy tin chính .”
Ngày hôm , đến thời điểm kích động lòng nhất, đó chính là bắt đầu chia tiền lợi nhuận.
Không tính cổ phần, Yến Nam Phi nhận tổng cộng 120 triệu NDT.
Mãi cho đến khi tiền thực sự đổ tài khoản công ty, Cố Ngạn mới như tỉnh giấc mộng, nắm c.h.ặ.t t.a.y Hứa Nam Châu và hỏi: “Chúng thật sự ? Chúng thật sự !”
Dù đó khác với rằng bộ phim 《Khi Hoa Hòe Rụng》 nổi tiếng đến mức nào, nhưng chỉ khi tiền về tay, mới thực sự hiểu ý nghĩa của việc nổi tiếng là gì.
Khoản nợ hơn mười triệu NDT mà Cố Ngạn từng mắc còn bằng một phần nhỏ tiền chia !
Anh xúc động đến mức sắp : “Châu Châu, tất cả là nhờ !”
Xương tay sắp bóp nát, Hứa Nam Châu nhăn mặt rút tay , với Cố Ngạn: “Chúng là một đội mà, thiếu ai cũng .”
“Tớ... tớ cũng thể ?”
Hứa Nam Châu gật đầu: “Cậu lòng tin bản chứ. Anh trai giỏi giang, đầu óc kinh doanh như thế, hai là em ruột, cũng sẽ kém . Cậu cố gắng lên, đây chỉ là chia lợi nhuận đầu tiên thôi, tiền còn nhiều hơn nữa, chúng cũng sẽ tiếp tục hợp tác mà.”
Cố Ngạn đột nhiên sững sờ, thực hiện lời hứa đó. Theo lý mà , thể nhận phần của , rút lui khỏi danh vọng .
“Tớ... chúng ban đầu, tớ kiếm đủ 40 triệu là sẽ ...” Anh cúi đầu xuống, dám Hứa Nam Châu.
Hứa Nam Châu khẽ cau mày: “Ý là rút lui? Bỏ tớ, bỏ cả công ty của chúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-67.html.]
“Không !” Cố Ngạn lớn tiếng : “Tớ ý đó, chỉ là tớ đột nhiên cảm thấy hoang mang, nên tiếp thế nào.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Bàn về kinh doanh, bằng Cố Tự, cũng cần đau đầu vì chuyện thừa kế gia nghiệp, tại còn tiếp tục điều hành công ty ?
Anh cũng thiếu tiền !
Quan trọng hơn, thành công chỉ là ngẫu nhiên, là nhờ may mắn, sợ thất bại, sẽ khác chế giễu.
Hứa Nam Châu đang nghĩ gì, công ty "Yến Nam Phi" đối với một phú nhị đại hàng đầu như quả thật chẳng là gì, mà cô cũng cần dựa công ty . Cô còn Thần Húc, Quang Diệu, và còn những công ty khác mà cô khám phá .
--- Chương 50 ---
Thử Nghiệm
“Thì là ...” Hứa Nam Châu : “Không cả, nếu quyết định , thì đợi khi việc kết thúc, chúng sẽ phát thêm tiền cho nhân viên công ty.”
Cố Ngạn hỏi: “Còn thì ?”
“Tớ còn việc khác để .”
Cố Ngạn do dự, nỡ rời xa Hứa Nam Châu, đúng hơn, nỡ từ bỏ cảm giác thành tựu từ việc lật ngược tình thế .
Một bên là cuộc sống ăn chơi xa hoa của công t.ử nhà giàu, một bên là cảm giác thành tựu khi tự nỗ lực kiếm tiền, thật khó đưa lựa chọn!
Hứa Nam Châu nhắc nhở : “Ăn chơi hưởng thụ và kiếm tiền là thể cùng tồn tại.”
Cố Ngạn cuối cùng cũng hạ quyết tâm: “Tớ hiểu ! Tớ sẽ ở , cũng ở nhé? Chúng cùng phát triển Yến Nam Phi, đưa nó lên vị trí một trong ngành!”
Hứa Nam Châu gật đầu: “Được.”
Cô chợt nảy một ý: “Việc vận hành tiếp theo của bộ phim 《Khi Hoa Hòe Rụng》 cứ giao cho đội ngũ của họ . Nếu bận gì, hai ngày chúng tìm xem còn dự án nào nữa .”
“Tuyệt vời!” Mắt Cố Ngạn sáng rực, xoa xoa tay: “Tớ nóng lòng lắm !”
Cố Ngạn nhớ lời dặn, kéo Hứa Nam Châu văn phòng của , lấy một chiếc túi đựng đồ của thương hiệu H từ trong két sắt.
“Nè, tớ bảo tớ đưa cái cho .”
Hứa Nam Châu tò mò mở , bên trong là chiếc Mini Kelly thế hệ thứ hai màu đen bạc.
“Cái tặng cho tớ ?”
“Đương nhiên là tặng cho .” Cố Ngạn ghé sát xem, : “Ôi chà, là mẫu ! Màu khá khó lấy đấy, tớ cô bạn gái nhỏ cứ đeo bám tớ mấy tháng nay chỉ mua chiếc túi , mà mãi hàng.”
Hứa Nam Châu đóng hộp , trả cho Cố Ngạn: “Tớ thể nhận cái , quá đắt.”