Đây là câu dài nhất mà Hứa Nam Châu từng kể từ khi quen .
Cô Chu Á, hỏi: “Chu Á, thể tin tưởng tuyệt đối ?”
Chu Á gật đầu.
“Vậy thì, hứa với một chuyện,” Hứa Nam Châu bằng giọng nhẹ nhàng, như đang trò chuyện phiếm: “Sau , khi còn nữa, trông giữ bảo tàng .”
Chu Á hiểu ý cô, trông giữ bảo tàng, thực chất là trông giữ chiếc két sắt đó.
Anh quan tâm đến những thứ bên trong. Đối với mà , c.h.ế.t một , cuộc sống hiện tại cứ như cách một đời, lo ăn mặc, tiền tài danh vọng đều là phù du, chẳng màng.
Chu Á đáp ngắn gọn: “Vâng.”
Hai chuyện nữa.
Lục Trần Chu lúc gọi điện cho cô.
“Nam Châu, hôm nay Minh Tê Capital phỏng vấn mới, em qua xem ?”
Minh Tê Capital là công ty mới họ thành lập, dùng để vận hành các dự án mà Hứa Nam Châu đ.á.n.h giá cao.
Hứa Nam Châu bảo Chu Á đầu xe về công ty.
Hiện tại Thần Húc hoạt động từ lâu, đội ngũ quản lý Lục Trần Chu đào tạo trong công ty cũng quen việc, nên rảnh rỗi hơn, tiện thể dành tâm sức cho công ty chung của hai .
Lần tuyển dụng khá nhiều , trong công ty xếp hàng dài.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Hứa Nam Châu theo thói quen, nheo mắt quanh một vòng, phát hiện ai ý đồ .
khi cô đẩy cửa văn phòng của Lục Trần Chu, bên trong một cô gái trẻ xinh đang , đầu cô phát ánh sáng màu đỏ nhạt.
Lục Trần Chu và cô gái đó dậy khi thấy Hứa Nam Châu bước .
“Đây là bà chủ lớn của công ty chúng , Hứa Nam Châu. Còn đây là Sầm An Như, đàn em khóa của , nghiệp, mới từ Anh về vài ngày .”
Sầm An Như chào hỏi một cách tự nhiên: “Chào Tổng giám đốc Hứa.”
Hứa Nam Châu cũng đáp lịch sự: “Chào cô Sầm.”
Lục Trần Chu đưa hồ sơ cho Hứa Nam Châu: “Sầm An Như chuyên ngành tài chính, cô đến công ty rèn luyện.”
Hứa Nam Châu thèm , nhận lấy nhẹ nhàng đặt lên bàn, với Sầm An Như: “Không cần xem , và cô Sầm hợp ý , ngày mai đến nhận việc .”
Sầm An Như mừng rỡ, ngờ chuyện suôn sẻ như , đây Lục Trần Chu bà chủ lớn chọn dựa sở thích cá nhân, ngờ là sự thật.
“Cảm ơn Tổng giám đốc Hứa, nhất định sẽ cố gắng.”
Sau khi Sầm An Như rời , trong văn phòng chỉ còn Lục Trần Chu và Hứa Nam Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-384.html.]
Lục Trần Chu báo cáo với Hứa Nam Châu về cơ cấu nhân sự của công ty, Hứa Nam Châu cũng “ tròn trách nhiệm” khoanh vài , bảo tập trung bồi dưỡng.
Lục Trần Chu dậy khỏi ghế văn phòng, cùng Hứa Nam Châu xuống sofa, rót cho cô một ly , : “Em mà bận rộn lên thì gặp em khó thật.”
Tiền mua mỏ sắt trích từ tài khoản của Minh Tê, kết quả là còn kịp dùng nóng tay thì Hứa Nam Châu chuyển một phần sang cho dự án bảo tàng, khiến Lục Trần Chu phần thiếu hụt tài chính. Nghĩ đến đây, cô cảm thấy áy náy với , liền xòa : “Tuy rằng gặp mặt ít, nhưng ngày nào chúng chẳng liên lạc với .”
Lục Trần Chu xác nhận cũng phủ nhận, hỏi: “Lại sắp ngoài nữa ?”
Hứa Nam Châu gật đầu: “Chắc là dạo quanh đây đó, xem nhặt món hời nào .”
Cô bổ sung thêm: “Việc công ty vất vả nhờ lo liệu , chỉ ở đây em mới yên tâm.”
Lục Trần Chu cúi đầu mân mê bộ ấm , : “Nói mấy lời gì? kiếm tiền .”
Anh đặt đồ xuống, ngả ghế sofa, Hứa Nam Châu.
“Em còn nhớ đầu tiên chúng gặp ? thì sa cơ lỡ vận, em thì say đến bất tỉnh nhân sự, ai mà ngờ sẽ ngày hôm nay.”
Hứa Nam Châu trêu chọc: “Ai mà ngờ chỉ một đêm đó đổi cuộc đời , trói buộc khổ sai.”
“Ý ,” Lục Trần Chu lắc đầu phủ nhận: “ từng hình dung về tương lai của , ngoài việc trả hết nợ nần giải thoát tất cả. Không ngờ em xuất hiện, giúp Đông Sơn tái khởi. Còn em...”
Anh Hứa Nam Châu, mỉm : “Em cũng theo một cuộc đời khác, khác biệt so với .”
“Tất cả đều là do phận an bài.” Hứa Nam Châu suy nghĩ một lát, rút một kết luận.
Cô nâng tách lên: “Cụng ly vì phận.”
Lục Trần Chu , cũng nâng tách lên, nhẹ nhàng chạm miệng cốc thành cốc của cô: “Cụng ly vì phận, và vì cả em nữa.”
--- Chương 284 ---
Trạm dừng chân cuối cùng ở Châu Âu
Sắc thu sâu thẳm tại Paris thể hiện trọn vẹn sự lãng mạn và thư thái vốn của nước Pháp.
Dọc bờ sông Seine lấp lánh những vệt sáng vàng vỡ vụn như kim cương, lá phong hai bên bờ cũng trải dài một màu vàng óng ánh.
Hứa Nam Châu quấn chiếc khăn choàng cashmere, sánh bước cùng Cố Tự con đường đá lát dọc bờ sông. Cô cầm tay ly cà phê nóng, xa xa là bóng dáng Tháp Eiffel, khung cảnh vô cùng lãng mạn.
Đã một năm trôi qua kể từ khi họ chôn viên đá Thiên thạch móng nhà. Trong một năm , Hứa Nam Châu ít nơi.
Phần lớn thời gian, Cố Tự đều ở bên cô, xử lý công việc qua máy tính, chỉ khi việc lớn mới bay .
Paris là trạm dừng chân cuối cùng của họ ở Châu Âu. Họ gửi một bức tranh sơn dầu mua từ một buổi đấu giá tư nhân về Hải Thành.
“Qua xem thử ?” Cố Tự chỉ một hàng quán nhỏ bán đồ cũ ven bờ sông.
Hứa Nam Châu gật đầu.