Tôi có thể nhìn thấy giá trị của vật phẩm, trở thành đóa hoa phú quý! - Chương 376

Cập nhật lúc: 2025-12-07 07:19:12
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đường phố chật hẹp, bụi bay mù mịt, lũ trẻ con đang chơi đùa cũng né xe, đợi đến khi xe chạy gần đến nơi, bấm còi vài tiếng, chúng mới chậm rãi nhường đường.

Pasang dừng xe một quán ăn nhỏ cũ nát, bụi bặm bay xuống cả chảo bánh kếp cửa quán, nhưng ai bận tâm.

đưa cô ăn chút gì .”

Hứa Nam Châu nhíu mày, vội từ chối: “Không cần, mang theo mì gói và bánh mì, đường tiếp thôi.”

Cô còn kịp mua t.h.u.ố.c đau bụng, thể đổ bệnh ở đây .

Pasang khựng , : “Được.” Anh khởi động xe , lái về phía biên giới.

Giữa đủ loại tiếng còi xe, cuối cùng họ cũng xuyên qua khu chợ ồn ào, con đường đồng quê yên tĩnh.

Pasang : “Chúng khởi hành ngay bây giờ, thể kịp đến thị trấn xa nhất nghỉ chân khi trời tối. Ngày mai thêm nửa ngày nữa là tới làng.”

Khi xe càng xa, địa hình càng phức tạp, những con đường vòng quanh núi dứt, khiến buồn ngủ lơ mơ.

Cuối cùng, khi trời tối, họ kịp đến một thị trấn tên là Kodari.

Thị trấn là một cửa khẩu biên giới quan trọng của Nepal, là một tuyến đường bộ và trung tâm trung chuyển vật liệu quan trọng, vì dù trời tối, thị trấn vẫn đông đúc và sáng đèn.

“Nơi đây hỗn tạp, khách du lịch quốc tế, nhà thám hiểm, còn cả dân buôn lậu nữa, chúng cẩn thận.” Pasang khóa xe , khẽ với Hứa Nam Châu.

Hứa Nam Châu bên đường, lờ mờ thấy tiếng nhạc từ quán bar và tiếng chuông lạc đà từ xa vọng , cứ như thể cô đang ở giao lộ của hai thế giới.

Cô nheo mắt quét qua các loại biển hiệu hai bên đường, chọn một quán trọ nhỏ ánh đèn, đợi Pasang sắp xếp, cô trực tiếp kéo đến đó.

“Chúng ngủ đây tối nay.”

Pasang lẩm bẩm một cách kỳ lạ: “Cứ như là cô từng đến đây .”

Anh xách hành lý của cả hai, theo Hứa Nam Châu quán trọ.

Tầng trệt của quán là nhà hàng, tầng hai là phòng khách.

Bà chủ quán trọ là một phụ nữ ăn mặc đậm chất bản địa, tầm ba mươi lăm tuổi, thiện.

Khi bà chủ thấy Hứa Nam Châu bước , ánh mắt bà dán chặt rời.

Đợi Hứa Nam Châu gần, bà mới chân thành thốt lên: “Ôi chao, cửa hàng nhỏ của bao giờ cô gái xinh như cô! Cảm giác như cả quán sáng bừng lên!”

“Cảm ơn.” Hứa Nam Châu mỉm nhẹ: “Chúng cần hai phòng.”

Bà chủ nhanh chóng đồng ý, đưa hai chiếc chìa khóa cho cô, hạ giọng : “ đặc biệt dành cho hai hai phòng trong cùng lầu hai, yên tĩnh, cách âm nhất!”

Hứa Nam Châu thản nhiên chấp nhận lòng của bà.

Cô định về phòng ăn mì gói, còn Pasang ăn ở quán. Xét thấy trong môi trường phức tạp thế , hai nên tách , cô quyết định ở cùng Pasang ăn xong mới lên lầu.

Hai tìm một bàn trống dựa tường xuống.

Quán đông lắm, ngoài họ còn hai bàn khách khác, đang ầm ĩ bằng ngôn ngữ cô hiểu, chân họ chất đống vài bao tải, trông vẻ là những thương nhân đến nhập hàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-376.html.]

Bà chủ mang lên cho Pasang vài món, thịt bò yak khô, bánh nướng từ gì và mì thô chan trong súp cà chua khoai tây.

Đang ăn thì bên ngoài tiếng ồn ào, bảy tám nước ngoài trang đầy đủ, hình cường tráng, tràn .

Họ thô lỗ kéo ghế, xuống một cách đường đột, lớn tiếng chuyện bằng tiếng Anh với các thuật ngữ leo núi.

Hứa Nam Châu vô tình liếc họ, mồ hôi lạnh lập tức toát .

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Bảy tám , tất cả đều bao phủ bởi luồng hắc quang dày đặc!

Ánh mắt cô quá trực tiếp, nhanh chóng thu hút sự chú ý của đối phương.

Ở nơi như thế , một cô gái trẻ xinh chằm chằm, họ lập tức nảy sinh ý đồ , thậm chí vài còn cợt nháy mắt với cô.

Tuy nhiên, Hứa Nam Châu để ý đến hành động của họ.

Mãi đến khi Pasang nhẹ nhàng đá cô một cái gầm bàn, cô mới chợt tỉnh táo .

Pasang giơ một cái đĩa lên che mặt: “Cô chằm chằm họ gì thế?”

“Họ tướng mạo , hỏi thăm xem điểm đến của họ là .”

Pasang đặt d.a.o nĩa xuống, tiện tay cầm lấy một ly rượu về phía hai bàn đó.

Đi nửa chừng mới sớn sác nhận , đầu cô đầy kinh ngạc, hiểu lời cô đến .

Anh nhanh chóng nở một nụ nhiệt tình, tự nhiên cạnh nhóm leo núi, ha hả trò chuyện.

Càng trò chuyện, sắc mặt càng tệ , chỉ vài phút cầm ly trở về, vẻ mặt giận dữ và phẫn nộ.

Hứa Nam Châu hỏi: “Thế nào? Hỏi ?”

Pasang đáp giọng buồn bã: “Họ chuẩn leo lên ngọn núi tuyết phía từ sườn phía Nam.”

“Đường của chúng giống họ ?”

“Không giống.”

Hứa Nam Châu thở phào nhẹ nhõm.

Pasang do dự một lúc, với vẻ phẫn nộ và khó chịu: “Bọn đó vô phép, mồm miệng cũng sạch sẽ, buông lời trêu chọc thô tục về cô.”

Hứa Nam Châu cần hỏi kỹ cũng đoán những lời bẩn thỉu đó là gì.

Cô chỉ lắc đầu, bình tĩnh : “Không cần bận tâm.”

thì họ cũng chẳng sống bao lâu nữa.

Pasang im lặng, dùng dĩa chọc bát mì, rốt cuộc cũng chẳng còn chút khẩu vị nào.

ngoài hít thở khí chút.” Anh dậy đầy bực bội, chào Hứa Nam Châu bước ngoài: “Cô cứ về phòng nghỉ ngơi .”

Hứa Nam Châu gật đầu, chợt nhớ chiếc túi đeo chéo của vẫn còn để quên ở ghế phụ, cô cũng dậy theo ngoài.

lấy túi từ xe, đóng cửa xe và , thì một cô gái chặn đường.

Loading...