Tôi có thể nhìn thấy giá trị của vật phẩm, trở thành đóa hoa phú quý! - Chương 374

Cập nhật lúc: 2025-12-07 07:19:00
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy họ bước , tất cả lập tức lúng túng tản .

Hứa Nam Châu quan tâm, lên xe cùng Chu Á.

Cô im lặng chằm chằm viên đá suốt cả quãng đường.

Đột nhiên, tại một giao lộ, nhân lúc chờ đèn đỏ, cô đưa chiếc hộp đến mặt Chu Á: “Chu Á, sờ viên đá xem.”

Chu Á lời đặt tay lên, viên đá bất kỳ đổi nào.

Hứa Nam Châu suy nghĩ một lát, bảo lái xe đến Tập đoàn Cố Thị.

Nói với lễ tân một tiếng, họ đưa thẳng đến phòng họp tầng cao nhất. Cố Tự đang họp, tin cô đến, đặc biệt bước dặn dò: “Nam Châu, em cứ văn phòng của đợi…”

“Khoan ,” dứt lời, Hứa Nam Châu kéo tay : “Anh chạm cái xem.”

Cố Tự đầu phòng họp, đóng cửa .

Anh đặt tay lên viên đá, tương tự, phản ứng gì.

Khoảnh khắc , Hứa Nam Châu cuối cùng cũng xác nhận suy đoán của . Vì thương trong lúc phẫu thuật, m.á.u của cô kích hoạt viên đá , lẽ hấp thụ năng lượng của nó, khiến nó thể phát huy khả năng "kiểm nghiệm giá trị" của một như trong truyền thuyết của Parson nữa.

“Sao ?” Cố Tự hỏi đầy nghi hoặc: “Đây là đá gì? Không ngọc, màu sắc thì giống đáy chai bia.”

Hứa Nam Châu lắc đầu: “ cũng .” Quả thực là lời thật.

Cố Tự để tâm, hỏi cô: “Tối nay em rảnh ? Ăn tối cùng nhé?”

Hứa Nam Châu lắc đầu từ chối: “Dạo bận , hẹn dịp khác nhé!”

Nói , cô vội vã rời .

Không ngờ việc suôn sẻ đến , chỉ mất một ngày cô rõ hầu hết chuyện.

Bước tiếp theo là tìm tấm da dê còn .

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Cô gọi cho La Dự, nhớ một lúc : “Không tìm thấy tấm da dê còn , cũng chiếc lược ngà voi nào mà cô .”

Hứa Nam Châu quyết định ngay lập tức, yêu cầu họ sắp xếp để cô lên tàu một nữa.

La Dự vội vàng ngăn cô : “Cô đừng đến nữa, điều kiện ở đây . Cứ để để ý giúp cô, nếu tìm thấy sẽ báo cho cô ngay, ?”

“Vả , qua đây trải qua nhiều bước xét duyệt lắm, phiền phức.”

Hứa Nam Châu im lặng, suy nghĩ về bước tiếp theo.

La Dự hỏi: “Tấm da dê đó quan trọng với cô đến ?”

Hứa Nam Châu khẳng định: “Vô cùng quan trọng.”

La Dự trầm ngâm một lát, : “Vậy thế , trong kho còn nhiều cổ vật dọn dẹp, sẽ tìm giúp cô .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-374.html.]

“Không cần ,” Hứa Nam Châu ý tưởng: “Anh chụp cho vài bức ảnh cảnh của kho hàng.”

--- Chương 276 Nửa Tấm Da Dê ---

Sau khi cúp điện thoại lâu, La Dự gửi đến một email, đính kèm năm bức ảnh.

Hứa Nam Châu nheo mắt, giữa những luồng sáng chói lòa, cô tìm thấy một vệt sáng rực rỡ như cầu vồng.

Cô khoanh vùng, gửi bức ảnh cho La Dự.

La Dự theo hướng dẫn của cô, quả nhiên tìm thấy một tấm da dê vò nát bên trong một chiếc thùng.

Anh chụp bộ ký tự tấm giấy và gửi cho Hứa Nam Châu, đó gọi điện thoại đến.

“Nam Châu , cô đấy, theo quy định kỷ luật, bản gốc niêm phong và lưu trữ trong kho, chỉ thể chụp vài tấm ảnh độ phân giải cao cho cô thôi.”

“Có ảnh là đủ .” Hứa Nam Châu cũng cần bản tấm giấy da đó, theo đ.á.n.h giá của cô, giá trị của nó chỉ ở những dòng chữ bên .

Cô cảm ơn Giáo sư La, đó chuyển tiếp bức ảnh cho Pasang.

Pasang Kathmandu, đang ăn cơm trong một quán nhỏ. Điện thoại kêu, tiện tay mở ảnh , chỉ liếc một cái kinh ngạc đến mức suýt nghẹn.

Anh vội vàng uống một ngụm nước lớn, gọi điện cho Hứa Nam Châu.

“Cô Hứa, ?! Nhanh thế mà cô tìm thấy nửa tấm còn !”

“Đừng tọc mạch.” Hứa Nam Châu hỏi: “Trên đó gì?”

“Ồ, ồ,” Pasang nhanh chóng tự biên tự diễn một kịch bản hoành tráng trong đầu, đại ý là Hứa Nam Châu lợi dụng chức vụ, vượt qua các lớp quản lý nghiêm ngặt, trộm tấm giấy da khỏi bảo tàng tối tăm.

Anh khỏi tỏ lòng kính trọng.

Sau khi định cảm xúc, Pasang phóng to bức ảnh và bắt đầu dịch:

“Trên đó rằng, Công chúa thiên thạch ngoài gian, như thần trợ giúp, cứ năm ngày nàng kiểm tra lòng trung thành của thuộc hạ một . Chỉ trong một năm, đội quân của nàng mở rộng lên đến hai vạn , và thống nhất tất cả các bộ tộc chân Tuyết Sơn.”

Giọng đột nhiên trở nên trầm lắng: “Chỉ là, mỗi sử dụng viên đá , tâm trí tất yếu hao tổn. Ban đầu chỉ thấy mệt mỏi, nhưng càng dùng thường xuyên, tinh lực của nàng càng trôi như nước chảy, dung nhan tiều tụy, khí huyết ngày càng suy yếu.”

Anh hít một sâu: “Viên đá đó thật sự ghi chép ?! chuyện quá tà môn ...”

“Còn nữa ?” Hứa Nam Châu truy vấn.

“Có, ,” Pasang tiếp tục dịch: “Điều đáng sợ hơn là, hai vị pháp sư cận bảo quản viên đá, trong vòng nửa năm, lượt c.h.ế.t bất đắc kỳ tử! Qua kiểm tra của y quan, họ c.h.ế.t vì kiệt quệ sinh lực.”

Anh lẩm bẩm: “Thật khủng khiếp, đây điềm lành?! Đây rõ ràng là vật hung hiểm!”

Tim Hứa Nam Châu đập nhanh hơn, chuyện dường như khớp với .

Cô vội vàng hỏi tiếp: “Sau đó thì ?”

Pasang : “Công chúa đành lòng để viên đá tiếp tục hại , cũng sợ nó lưu lạc ngoài gây tai họa lớn hơn, bèn tìm thợ thủ công lành nghề, đập nó thành nhiều mảnh vụn, bảo quản trong một pho tượng Phật nhỏ, cất giấu cùng tài sản của nàng trong bí cảnh Tuyết Sơn.”

Loading...