Cô chắc chắn sẽ bước lên một sân khấu lớn hơn, và Cố Ngạn tuyệt đối là sẽ cùng cô đến cuối cùng.
Hứa Nam Châu sững sờ. Người đàn ông mặt cô lúc còn là kẻ bề , mà chỉ là một trai quan tâm đến em .
Anh hề cảnh cáo cô, mà đang mở đường rút lui cho Cố Ngạn.
“Anh yên tâm,” Hứa Nam Châu nhẹ giọng trả lời: “ sẽ bao giờ bỏ rơi ‘Trúc Diêm Truyền Thông’.”
Cô nhắc đến ‘Trúc Diêm Truyền Thông’ (dịch từ tên mật là Yến Nam Phi), Cố Tự hiểu cô đang ám chỉ Cố Ngạn.
Cố Tự gật đầu đáp , gì thêm.
Hứa Nam Châu uống hết ly rượu, dậy thì cảm thấy đầu óc choáng váng, giây tiếp theo ngã phịch xuống sofa.
Cô một tay ôm trán, một tay chỉ ly rượu chất vấn Cố Tự: “Anh, bỏ t.h.u.ố.c , rượu?”
Đột nhiên một cái danh tiếng chụp thẳng mặt, Cố Tự cạn lời, kiên nhẫn giải thích: “ bỏ thuốc, cô say .”
Hứa Nam Châu rõ ràng: “Vị nước ép, nước ép mà, say ? Anh lừa …”
“Nó gọi là Trà, nhưng độ cồn cao. cứ tưởng cô thường xuyên uống nên nhắc…”
Hứa Nam Châu nheo mắt Cố Tự, đầu óc nóng ran. Cô yên tâm, Cố Tự thể lừa cô.
“Đưa , đưa về phòng…”
Cố Tự đỡ cô dậy, về phía thang máy.
Từ quầy bar đến thang máy qua sảnh lớn của khách sạn. Nhiệt độ điều hòa trong sảnh thấp, một làn gió lạnh thổi qua khiến Hứa Nam Châu cảm thấy đỡ choáng váng hơn.
Cô đẩy Cố Tự , lắc đầu, tỉnh táo hơn một chút.
“Cảm ơn Tổng giám đốc Cố, đỡ hơn , tự lên .”
Cố Tự gật đầu: “Vậy cô cẩn thận nhé.”
lúc , một đàn ông từ cửa chính chạy nhanh về phía Cố Tự, chạy gọi tên .
“Cố Tự! Cố Tự!”
Anh trông tiều tụy, tóc lâu ngày cắt, rối bù đầu, mép cũng đầy râu ria.
Phía là một nhóm bảo vệ. Vài lao lên giữ , nhưng hất .
“Cố Tự! Là ! Anh ! là Lục Trần Châu!”
Anh thở hổn hển chạy đến mặt Cố Tự, chỉ hét lớn: “Còn nhớ ? là Lục Trần Châu!”
Cố Tự quan sát kỹ, hiệu cho bảo vệ lùi : “Lục Trần Châu? Sao … thành thế ?”
“Đừng nhắc nữa,” Lục Trần Châu nhiều, lấy từ trong túi một chiếc bút máy: “Cố Tự, còn nhớ chiếc bút ? bán cho , ?”
Cố Tự cầm chiếc bút, xem xét một lúc, nghi ngờ : “Đây là chiếc Montblanc phiên bản giới hạn mà giáo sư của tặng ? Cậu chắc chắn bán ?”
Chiếc bút vô cùng quý giá, chỉ vì giá tiền mà còn là minh chứng cho tất cả những vinh quang đây của Lục Trần Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-37.html.]
Mắt Lục Trần Châu đỏ hoe: “, cần mua thuốc… Em gái đang viện, con bé, con bé…”
Hứa Nam Châu chiếc bút là phiên bản giới hạn, liền nheo mắt sang. Nó phát ánh sáng màu xanh lục.
Một món đồ trị giá mười đến hai mươi vạn, cô ngay lập tức mất hứng.
lúc đến em gái, giọng nghẹn , Hứa Nam Châu liếc Lục Trần Châu một cái.
Không thì thôi, thì giật , đàn ông râu ria xồm xoàm, đến cả khuôn mặt cũng mơ hồ , đỉnh đầu phát ánh sáng màu Đỏ!
--- Chương 28 ---
Sao cô trúng ?
Lục Trần Châu hạ thấp tư thái hết mức: “Cố Tự, ơn! Anh thể đưa bất kỳ điều kiện nào, miễn là !”
Cố Tự gật đầu, trả chiếc bút cho Lục Trần Châu, định rút điện thoại bảo Trợ lý Trần mang sổ séc đến.
“ thể giúp .” Hứa Nam Châu khẽ từ phía Cố Tự.
Lục Trần Châu và Cố Tự đều sang. Hứa Nam Châu thẳng mắt Lục Trần Châu, lặp : “Lục Trần Châu đúng ? thể giúp .”
Cố Tự nghĩ điều gì đó, khẽ một tiếng, bỏ điện thoại túi: “ xin giới thiệu, đây là cô Hứa Nam Châu, còn đây là Lục Trần Châu. Vậy… hai tìm chỗ nào đó chuyện ?”
Hứa Nam Châu xoa xoa thái dương: “Hôm nay uống rượu, choáng váng, thiếu bao nhiêu tiền thì cho , chuyển cho , ngày mai hãy đến tìm .”
Lục Trần Châu thể tin tai , dò hỏi: “, cần 200.000 NDT…”
Hứa Nam Châu lấy điện thoại : “Cho tài khoản.”
Lục Trần Châu vội vàng lấy điện thoại, mở giao diện thẻ ngân hàng.
Hứa Nam Châu rõ dãy , dứt khoát đưa điện thoại cho Cố Tự: “Anh giúp nhập.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Cố Tự cúi đầu nhập xong thẻ, giúp cô nhập tiền đưa cho Hứa Nam Châu.
Lục Trần Châu kinh ngạc. Cố Tự những ngăn cản phụ nữ say xỉn , mà còn giúp cô nhập thẻ, rõ ràng mối quan hệ giữa và Cố Tự thiết đến !
200.000 NDT lập tức chuyển đến. Lục Trần Châu đưa chiếc bút máy cho Hứa Nam Châu, nhưng cô đẩy : “ lấy cái ! Coi như cho mượn…”
Lục Trần Châu suy nghĩ một lát, nhập điện thoại của điện thoại của Hứa Nam Châu.
Anh đang vội vàng trở bệnh viện để đóng viện phí cho em gái.
“Cô Hứa, ngày mai nhất định sẽ đến tìm cô!”
Nói xong, chạy vụt ngoài.
Hứa Nam Châu chớp chớp mắt Cố Tự ngơ ngác. Cố Tự thở dài, giúp cô bấm thang máy: “Cô về phòng ngủ .”
===
Hứa Nam Châu ngủ đến mười giờ mới dậy, ngẩn một lúc mới nhớ tối qua hình như viện trợ cho một kỳ quặc.
Cô vệ sinh cá nhân xong, bên cửa sổ gọi điện cho Cố Tự.
Cố Tự bắt máy nhanh: “Cô tỉnh ? Còn nhớ chuyện tối qua ?”