Tôi có thể nhìn thấy giá trị của vật phẩm, trở thành đóa hoa phú quý! - Chương 362

Cập nhật lúc: 2025-12-07 07:17:47
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Đây là phòng của ,” Cố Tự giải thích, “Bên em tiện.”

Là ông chủ lớn, Cố Tự độc chiếm một phòng.

“Vậy còn thì ?”

Anh nghiêng sang một bên, để lộ chiếc ghế sofa nhỏ phía : “ ngủ sofa là .”

Hứa Nam Châu vóc dáng cao lớn hơn mét tám của , chiếc sofa còn chẳng đủ dài bằng nửa , nhíu mày : “Nó quá nhỏ.”

Cố Tự an ủi bằng giọng điệu nhẹ nhàng: “Không , ở tàu cũng ngủ sâu giấc. Thật sự chịu nổi thì sẽ qua phòng Chu Á ngủ, bên đó là giường tầng.”

Hứa Nam Châu chỉ cảm thấy một cơn buồn ngủ ập đến, cô thều thào : “Vậy tự chăm sóc bản nhé.”

Nói xong, cô chìm giấc ngủ sâu.

Sáng hôm , rạng đông, Hứa Nam Châu tỉnh dậy.

Cô chống dậy, thấy mu bàn tay chỉ còn kim luồn, t.h.u.ố.c truyền xong từ lúc nào.

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Cố Tự gục bàn với quần áo còn nguyên, ngủ say.

Hứa Nam Châu rón rén bước xuống giường, tiếng động nhỏ vẫn đ.á.n.h thức .

“Em tỉnh ?” Cố Tự lập tức ngẩng đầu hỏi, ngủ ngon, mắt vẫn còn vương tơ máu.

“Vâng, em đến phòng điều khiển đây, mau lên giường ngủ một giấc cho đàng hoàng.”

“Không ngủ nữa,” Cố Tự vò đầu: “Đi cùng em.”

Hứa Nam Châu nóng lòng, trong lúc chuyện mở cửa, Cố Tự vội vàng lấy một chiếc áo khoác theo.

Hai còn đến phòng điều khiển, gặp Giáo sư La Dự đang tìm cô.

La Dự thấy Hứa Nam Châu, vội vàng : “Cô Hứa, may quá, cuối cùng cũng tìm cô.”

Ông liếc Cố Tự phía , thận trọng : “Trước khi khởi hành, Giáo sư Phan gọi điện cho , ông đặc biệt dặn dò gặp chuyện gì khó quyết thì hỏi ý kiến cô .”

“Chúng quét qua khu vực biển rộng mười cây xung quanh, nhưng vẫn thu hoạch gì, vấn đề lớn nhất bây giờ là, chúng nên theo hướng nào.”

Hứa Nam Châu nhíu mày suy nghĩ một lát, hỏi: “Các mẫu vật do thiết thăm dò mang về ?”

“Đã phân loại và đóng hộp , đưa cô qua.”

Ông : “Tiếc là thứ gì giá trị.”

Hứa Nam Châu theo ông, đến một góc boong tàu.

Trên đó bày một thùng carton, bên trong đá, bùn cát và các loại trầm tích khác .

Hứa Nam Châu nheo mắt quét qua từng thùng một, cuối cùng phát hiện một thứ phát sáng trong một thùng.

Đó là một mẩu gỗ nhỏ, ăn mòn còn thấy hình dạng ban đầu. Mẩu gỗ phát ánh vàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-362.html.]

Hứa Nam Châu hỏi: “Mẩu gỗ tìm thấy ở hướng nào?”

Mọi thứ thiết thăm dò lấy lên đều ghi chép chi tiết, La Dự kiểm tra tài liệu và : “Khu vực biển phía Đông Nam.”

Ông cầm lấy mẩu gỗ: “Cô thấy mẩu gỗ gì đáng chú ý ?”

Hứa Nam Châu gật đầu: “Bước tiếp theo, chúng hãy về phía Đông Nam.”

La Dự lập tức hiểu , Giáo sư Phan sai, khi đều bó tay, Hứa Nam Châu thực sự thể gạt bỏ yếu tố và chỉ hướng trực tiếp.

Nhìn vẻ ngoài tự tin và quả quyết của cô, La Dự lập tức phòng điều khiển.

“Đội trưởng Hàn…” Ông định mở lời, Hàn Cương ngắt lời.

“Giáo sư La, ông đến thật đúng lúc, chúng chuẩn nhổ neo, tiếp tục thăm dò về phía Tây.”

“Chính Tây?” La Dự giật , lập tức phản đối: “Không, , , chúng hướng Đông Nam!”

Chương 267: Chỉ dựa trực giác

Hàn Cương định , Tần Gia Ngôn lên tiếng: “Hướng Đông Nam đội trục vớt của nước khác hoạt động dày đặc, bất lợi cho chúng .”

Hàn Cương cũng đồng tình với ý kiến của cô: “Hơn nữa, theo tin tức đáng tin cậy, họ đóng quân ở khu vực cách Đông Nam 15 hải lý sáu ngày , nếu thực sự gì, e rằng họ thành công.”

Hứa Nam Châu và Cố Tự bước phòng điều khiển, kịp thấy lời của Hàn Cương.

, cuối cùng đến lúc cần bỏ phiếu.

Lúc Giáo sư La đang tranh luận, ngón tay ông gõ lên mặt bàn, biểu hiện sự vội vã và bất mãn: “Nếu họ thực sự tiến triển gì, tin tức lan truyền khắp nơi !”

“Chỉ cần họ còn ở đó một ngày, nghĩa là vẫn còn hy vọng, đây chính là cơ hội của chúng !”

Tần Gia Ngôn lắc đầu phản bác: “Cơ hội quá nhỏ, đáng để chúng mạo hiểm.”

La Dự Hàn Cương Tần Gia Ngôn: “ phát ngán với kiểu việc lo lo của hai . Làm việc gì cũng cân nhắc hết thứ đến thứ khác. Nói trắng , là sợ gây rắc rối khi Đông Nam ? Giám đốc Tần, giải quyết rắc rối vốn là trách nhiệm của cô, nếu thì mời cô lên tàu gì?”

Tần Gia Ngôn , lửa giận bốc lên trong lòng, lời rõ ràng là ám chỉ cô sợ chuyện, thành trách nhiệm.

Đây rõ ràng là lời lẽ vô căn cứ, cố tình đổ !

Cô cố nén cơn giận, giọng càng thêm lạnh lùng: “Giáo sư La, trách nhiệm của là xử lý rắc rối, chứ chủ động gây phiền phức, xin ông phân biệt rõ sự khác biệt.”

La Dự đặt mẩu gỗ lên bàn: “Chúng tìm thấy cái .”

Hàn Cương và Tần Gia Ngôn đồng loạt cúi xuống , chỉ là một mẩu gỗ mấy nổi bật: “Cái gì đây?”

“Không rõ.” La Dự trả lời dứt khoát.

Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của hai , ông chuyển giọng: “ cả cô Hứa và đều cảm thấy, nó thể là đồ vật tàu.”

Hàn Cương thẳng dậy: “Xác định ?”

“Không chắc chắn.” La Dự vẫn thản nhiên.

Loading...