Tôi có thể nhìn thấy giá trị của vật phẩm, trở thành đóa hoa phú quý! - Chương 361

Cập nhật lúc: 2025-12-07 07:17:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tín hiệu xác nhận, là tàu liên lạc báo , lẽ là của bên đầu tư.”

Hàn Cương: “Cho phép lên tàu.”

Không lâu , một bóng cao lớn, thẳng tắp bước phòng điều khiển, che khuất ánh sáng mặt trời đang chiếu mắt Hứa Nam Châu.

Cô ngước , đàn ông ngược sáng mặt, dáng hình quen thuộc đến lạ.

Cô bất ngờ kêu lên đầy mừng rỡ: “Cố Tự! Sao ở đây?”

Cố Tự rũ mắt cô, khóe môi cong lên, đáp gọn lỏn: “ đầu tư.”

“Con tàu khảo sát khoa học cũng là do tài trợ.”

Hứa Nam Châu lập tức hiểu , Cố Tự chính là nhà đầu tư bí ẩn, từng lộ diện.

Phía , Chu Á vẫy tay chào cô.

Cô hỏi Cố Tự: “Sao đưa cả Chu Á đến?”

Cố Tự khẽ: “Cậu đến với tư cách là cùng .”

Hứa Nam Châu khỏi cảm thán: “Đây chính là sức mạnh của đồng tiền ư?!”

Có Cố Tự ở đây, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Công việc vẫn tiếp tục, quá trình quét bằng sonar kết hợp với xác nhận bằng camera diễn chậm chạp.

Hứa Nam Châu nhanh, nhưng thể thẳng, cũng đành nhịp độ chung kéo chậm .

Trên biển giống đất liền, con tàu ngừng rung lắc, cộng thêm việc Hứa Nam Châu quét cường độ cao liên tục, hơn nửa ngày, cơ thể cô cuối cùng cũng chịu nổi.

Cảm giác choáng váng ập đến từng đợt, dày cô bắt đầu cuộn trào khó chịu.

Cố Tự là đầu tiên nhận sắc mặt cô , nhắc nhở cô vài câu, bảo cô nên nghỉ ngơi.

Tuy nhiên, trong xương tủy Hứa Nam Châu luôn một sự tự tin, cô cảm thấy sự thật gần, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa, nên cô phớt lờ lời Cố Tự.

Cho đến khi môi cô dần mất sắc máu, Cố Tự cuối cùng thể yên nữa, tiến lên một bước, lời nào nắm lấy cổ tay cô, kéo cô dậy.

“Anh…” Hứa Nam Châu theo bản năng giãy giụa, nhưng thẳng, mắt cô tối sầm , cả thế giới cuồng, suýt nữa thì ngã.

Cố Tự giữ chặt cơ thể cô, đưa cô về phòng.

Chương 266: Chính Tây Đông Nam

Có lẽ vì Cố Tự ở bên, Hứa Nam Châu cố gắng chống đỡ quá lâu, cô để mặc bản chìm cơn hôn mê.

Cô và Cố Tự trải qua quá nhiều chuyện, hiện tại cô dành cho sự tin tưởng gần như bản năng.

Cố Tự vốn định đưa cô về phòng riêng của cô, nhưng khi đẩy cửa bước , thấy cả hai chiếc giường đều dấu vết của .

Anh chợt nhận , cô đang ở chung phòng với khác.

Ngay giây , dứt khoát bế cô lên, về phòng .

Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, đó dùng điện thoại nội bộ liên hệ với bác sĩ tàu.

Cuối cùng, lấy từ vali vài thanh sô cô la, nhẹ nhàng đút cho Hứa Nam Châu.

Tuy Hứa Nam Châu ngất , nhưng bản năng nuốt vẫn còn.

Một miếng sô cô la từ từ tan chảy trong miệng, sắc mặt cô nhanh chóng chuyển biến .

Chỉ hai mươi phút, nhưng trong cảm nhận của Hứa Nam Châu, nó dài như một đêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-361.html.]

Cô cảm thấy nhẹ nhàng lay , gọi tên cô.

Mở mắt , đợi một lát cô mới mặt.

Cố Tự chống hai tay bên giường, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng cô.

“Cố Tự. Em ngất ?”

“Ừm, lâu lắm.” Cố Tự cúi lấy đồ từ trong túi : “ đút cho em một ít sô cô la.”

Anh xuống mép giường, dịu dàng hỏi: “Bây giờ cảm thấy thế nào? Ăn chút gì nhé?”

Nói , đưa chai Red Bull trong tay cho Hứa Nam Châu.

Hứa Nam Châu cầm lấy, uống từng ngụm nhỏ, vội vã.

“Chậm thôi.” Cố Tự chăm chú cô, sợ cô sặc.

Đợi cô uống hết cả chai, Cố Tự như ảo thuật, đưa tới một hộp cơm giữ nhiệt.

Mở nắp , bên trong bày biện gọn gàng mấy miếng... thịt kho Đông Pha.

“Sao mang cả mấy thứ lên tàu?”

“Ăn xong cái còn món khác,” Cố Tự đưa cho cô đôi đũa: “Sợ em trụ nổi, đặc biệt chuẩn những món giàu năng lượng .”

nhờ đầu bếp ở Huệ Anh Lâu , hâm nóng bằng lò vi sóng, em nếm thử xem.”

Cố Tự bận trăm công nghìn việc, vẫn chu đáo nghĩ cho cô mặt.

Nghĩ đến đây, cô thấy lòng ấm áp, mắt cay.

Thịt kho Đông Pha cắt thành những miếng vuông nhỏ ăn. Cô gắp một miếng đưa miệng.

Vị mặn ngọt đậm đà, mềm tan, nước thịt ấm nóng, tan chảy ngay trong miệng.

“Ngon quá!”

Hứa Nam Châu còn nuốt hết miếng thịt, vội vàng nhận xét.

Vẻ mặt căng thẳng của Cố Tự cuối cùng cũng nở một nụ .

Lúc , bác sĩ cũng đến.

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Không cần Hứa Nam Châu hỏi cũng đoán , vị bác sĩ cũng là do Cố Tự sắp xếp.

Bác sĩ im lặng và nhanh chóng tiêm truyền dịch cho cô.

Khi đường và năng lượng bơm trở cơ thể, Hứa Nam Châu cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, một ý nghĩ nảy : “Em đến phòng điều khiển.”

“Đừng mơ.” Lần Cố Tự cứng rắn: “Đợi cơ thể em hồi phục hẵng .”

em cảm thấy đỡ hơn nhiều , hơn nữa đang truyền dịch ?”

Cố Tự bất lực: “Chuyện khác gì tiêm insulin ăn bánh kem ?”

“Có ích là .” Hứa Nam Châu dậy khỏi giường: “Tìm thấy vị trí tàu đắm sớm chừng nào, cổ vật sẽ sớm trở về nhà chừng .”

“Đã quá muộn .” Cố Tự giữ cô : “Mọi về phòng nghỉ ngơi cả . Em dưỡng sức một đêm , mai việc.”

Hứa Nam Châu ngoài cửa sổ, quả nhiên bên ngoài tối đen như mực.

“Được ,” cô rúc giường, kéo chăn đắp kín: “Em nghỉ ngơi một chút, sáng mai dậy sớm.”

cảm thấy gì đó đúng, rướn cổ ngó cách bài trí trong phòng.

“Em hình như đổi phòng?”

Loading...