Tôi có thể nhìn thấy giá trị của vật phẩm, trở thành đóa hoa phú quý! - Chương 357

Cập nhật lúc: 2025-12-07 07:17:15
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Xong xuôi chuyện, Hứa Nam Châu đưa Cố Tự đến Dao Châu Đường một chuyến.

Dưới sự quản lý tận tâm của Khương Mộc Dao, Dao Châu Đường đạt quy mô nhất định.

Thấy khách đến, cô mặc kệ thứ, thao thao bất tuyệt quảng cáo sản phẩm với Cố Tự.

Cố Tự để bày tỏ sự ủng hộ đối với sự nghiệp của hai cô gái, hợp tác mua một nghiên mực, một giá bút bằng gỗ t.ử đàn và một bộ ấm gốm sứ thanh hoa.

Khương Mộc Dao vui mừng như đứa trẻ hơn hai trăm tháng tuổi, lập tức đóng cửa tiệm, hào phóng : “Được ! Hôm nay đạt chỉ tiêu doanh ! Tao mời tụi mày ăn!”

Ba chọn một quán lẩu đồng bình dân, quảng cáo là quán ăn trăm năm tuổi.

Vừa xuống, Cố Tự liền tự nhiên cầm ấm , rót cho Hứa Nam Châu một chén.

Khương Mộc Dao nheo mắt , nhạy bén nhận một luồng khí bất thường: “Không đúng, đúng.”

Ánh mắt cô đảo qua đảo giữa hai , đó nhấc điện thoại lên gọi một cuộc.

“Alo, Ngô hả? , Nam Châu và Tổng giám đốc Cố đang ăn thịt dê nhúng lẩu ở Ngô Đồng Lý, tham gia cùng ? Bọn mới xuống, kịp động đũa , , đợi .”

Cô đặt điện thoại xuống, với hai : “Không thể để bóng đèn một .”

Tạm thời thêm một nữa, liền gọi chủ quán mang thêm hạt dưa hạt hướng dương , c.ắ.n chờ Ngô Tu Nghiễn.

Cứ tưởng đợi lâu, ngờ nửa tiếng Ngô Tu Nghiễn đến.

Cố Tự thấy vẻ thở dốc, liền rót một chén đưa cho.

“Không giờ cao điểm ? Sao đến nhanh ?”

Ngô Tu Nghiễn : “ tàu điện ngầm đến…”

“Khụ khụ…” Khương Mộc Dao đột nhiên sặc nước, ho khan: “Ngô, Ngô , , tàu điện ngầm…”

Cô thực sự thể tưởng tượng cảnh tượng đó.

Cố Tự trêu chọc: “Chỉ vì một bữa thịt dê mà cũng quá liều đấy.”

--- Chương 263: Cây Boomerang ---

Ngô Tu Nghiễn mỉm bình thản: “Cô xem cô kìa, quả thực thiếu bữa ăn .”

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Anh gật đầu với Hứa Nam Châu: “Cô Hứa, lâu gặp, gần đây việc vẫn chứ?”

Hứa Nam Châu học theo ngữ điệu của : “Nhờ phúc , gần đây việc đều thuận lợi.”

Ngô Tu Nghiễn : “Lần vội vàng chia tay, còn nhiều chuyện hỏi cô, …”

Cố Tự lộ vẻ gì, gắp một miếng thịt dê nhúng chín đặt bát Hứa Nam Châu, ngắt lời cuộc trò chuyện của hai đúng lúc.

“Ăn thịt dê .”

“Ồ, cảm ơn.” Hứa Nam Châu lịch sự cảm ơn, gắp miếng thịt chấm chút nước sốt, cho miệng.

Ngô Tu Nghiễn ngắt lời, ngẩng đầu Cố Tự, tiếp: “Nghe đến Nga một chuyến…”

“Có chần thêm củ cải trắng ?” Cố Tự hỏi Hứa Nam Châu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-357.html.]

Ngô Tu Nghiễn: “… A Tự, hôm nay thế?”

Cố Tự thản nhiên : “Ăn cơm thì cứ ăn cơm , chuyện gì.”

“Cậu…” Ngô Tu Nghiễn sững một chút, suy ngẫm, đột nhiên hiểu điều gì đó, những lời còn liền nữa.

Anh sang Khương Mộc Dao đang cúi đầu vùi việc ăn uống, dám , lập tức hiểu ý đồ cô gọi điện cho .

Ngô Tu Nghiễn gật đầu: “Được, lắm.”

Khương Mộc Dao cảm thấy cái chĩa sắp đ.â.m trúng , vội vàng gắp một miếng thịt dê đặt bát Ngô Tu Nghiễn: “Ngài Ngô, Sếp Ngô, Mr. Ngô, mời xơi!”

Ngô Tu Nghiễn mặt cảm xúc: “ ăn thức ăn gắp bằng đũa của khác.”

“Ối giời ơi! Tiểu sơ suất quá!” Khương Mộc Dao gắp miếng thịt dê về, đổi sang đũa công cộng, tự tay trụng một miếng thịt khác.

Cô cúi thấp , ngẩng đầu Ngô Tu Nghiễn, chớp chớp mắt hỏi: “Gia, thấy em, nếu sinh sớm vài chục năm, em sẽ biên chế phi tần trong T.ử Cấm Thành ?”

Cả bàn đều bật câu .

Ăn tối xong, Cố Tự với Ngô Tu Nghiễn một tiếng, chuẩn cùng Hứa Nam Châu về Hải Thành ngay trong đêm.

“A Tự,” Ngô Tu Nghiễn kéo , hai sang một bên: “Chuyện của hai sắp tới ?”

Cố Tự nhiều: “Xin , tiện tiết lộ.”

Ngô Tu Nghiễn truy hỏi: “Nghĩa là ?” Anh nửa đùa nửa thật : “Xem vẫn còn cơ hội.”

Cố Tự hừ lạnh một tiếng: “Không, .” Nói xong liền lưng .

Ngô Tu Nghiễn bóng lưng Cố Tự, bất lực .

Anh thực sự từng ý nghĩ đó, định tìm hiểu Hứa Nam Châu kỹ hơn, ngờ Cố Tự gần quan ban lộc .

Anh thể cái loại chuyện xen khi đang trong giai đoạn mập mờ .

nghĩ kỹ , vẫn chút cam lòng, lưng về phía Cố Tự hét lên: “Đáng tiếc!”

Bước chân Cố Tự loạng choạng một chút, đầu chỉ tay cảnh cáo Ngô Tu Nghiễn.

Câu khiến phiền muộn đến mức lên xe vẫn còn suy nghĩ, hôm nay , từ “đáng tiếc” cứ như đang đối đầu với .

Anh khỏi tự hỏi trong lòng: “Rốt cuộc là đáng tiếc đến mức nào?”

Hứa Nam Châu thấy lên xe lời nào, khẽ hỏi: “Hai ?”

Cố Tự hồn, còn buồn bực nữa, chỉ trong chốc lát, đạt sự tự thỏa mãn về mặt logic trong lòng.

Anh khẽ: “Không gì, đang ghen tị với thôi.”

===

Thời gian bận rộn trôi qua nhanh, từ lúc nào trời trở nên nóng bức.

lúc Hứa Nam Châu đang suy nghĩ nên tìm một bãi biển nào đó để nghỉ mát , thì mong ước vô tình thực hiện.

Giáo sư Phan đột nhiên gọi điện thoại cho cô, bảo cô bay đến Kinh Thành ngay lập tức, cấp gặp riêng cô.

Loading...