Trên bức tường đối diện cửa chính treo một bức di ảnh đen trắng, phía di ảnh là một cái bàn.
Khương Mộc Dao nhỏ: “Nếu nó di ảnh, thì khó .”
Hứa Nam Châu gì, cô nheo mắt quanh một lượt, phát hiện gì.
Cô hỏi: “ thể lục soát một chút ? Nếu tìm thấy, sẵn lòng trả tiền mua .”
Chú của Triệu Tiểu Long lập tức : “Được chứ! sẽ giúp các cô tìm cùng!”
Thế là Hứa Nam Châu bắt đầu lục tung căn nhà.
Trên bàn, ;
Trong ngăn kéo, ;
Trên tường, cũng ...
Cuối cùng, ánh mắt cô dừng chiếc giường gỗ cũ kỹ trong căn phòng.
Trên giường một tấm nệm. Hứa Nam Châu khẽ giơ tay, Chu Á lập tức tiến lên giúp cô nhấc tấm nệm lên.
Ngay khoảnh khắc tấm nệm nhấc lên, Hứa Nam Châu cảm nhận một tia sáng xanh yếu ớt xuyên qua lớp báo lót tấm ván gỗ.
Cô hít sâu một , cẩn thận gạt tờ báo và tìm thấy nguồn sáng xanh.
Cô nhẹ nhàng rút một tờ giấy ngả vàng, dám dùng sức.
“Mộc Dao,” cô định cảm xúc, lớn tiếng gọi: “Tìm thấy .”
Khương Mộc Dao đang lục lọi đống giấy vụn bên bếp lò để mồi lửa, tiếng liền vội vàng vứt bỏ đồ đang cầm, chạy vấp váp về phía Hứa Nam Châu.
Vừa bước cửa, cô thấy mảnh giấy dát vàng sái kim tiên nhuốm màu thời gian trong tay Hứa Nam Châu.
Cô cẩn thận đón lấy, nâng niu: “Trời ơi! Thật sự tìm thấy !”
Chú của Triệu Tiểu Long tiến gần một cái, mặt đầy vẻ khó hiểu: “Các cô tốn công tốn sức như chỉ để tìm tờ giấy rách thôi ? Nó đáng giá bao nhiêu tiền?”
“Chú ,” Khương Mộc Dao phản ứng cực nhanh: “Tờ đơn lẻ đáng giá, chủ yếu đây là đồ vật của tổ tiên bạn cháu, cháu nhận lời ủy thác của bạn , cho món đồ nguyên, ghép cho đủ bộ.”
Cô như khiến ông chú cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Nếu để ông bán báu vật thật sự, e rằng vài năm ông cũng ngủ ngon .
“Chú cứ giá ạ,” Khương Mộc Dao thuận thế .
Tuy tờ giấy coi là giấy vụn, nhưng dù họ rầm rộ lục lọi từ trong nhà , nếu trả tiền thì chắc chắn .
Ông chú cũng khó xử, dù đây cũng nhà của .
Ông thể quyết định chuyện của một tờ giấy vụn, nhưng nếu để chuyện đồn ngoài, họ hàng sẽ nghĩ .
“Hay là…” Ông chú do dự hồi lâu, mới giơ một ngón tay : “Hay là các cô đưa một trăm tệ ? Như tiện giải thích với gia đình họ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-354.html.]
Nói xong, ông thấp thỏm Hứa Nam Châu.
“Một trăm ,” Hứa Nam Châu dừng , liếc Khương Mộc Dao: “Được, một trăm thì một trăm.”
Cô lấy một trăm năm mươi tệ, : “Một trăm tệ là tiền giấy, năm mươi tệ còn là thù lao dẫn đường và giúp đỡ vất vả của chú.”
“Ngoài ,” Hứa Nam Châu nghĩ ngợi, tiếp: “Chúng cháu khi về, sẽ cố gắng tìm thành phố năm xưa, kể chuyện cho hậu nhân nhà họ.”
Ông chú nhận tiền, xua tay : “Ôi chao, cần ! Bác cả, bác hai và bố , họ đều còn nữa , chuyện của thế hệ , cứ để thế hệ khép thôi.”
Hứa Nam Châu gì thêm, cô nghĩ rằng, chuyện cần cho Ngô Tu Nghiễn .
--- Chương 261: Thực hiện Lời hứa ---
Hôm nay chuyện thuận lợi hơn hôm qua nhiều, cả hai mảnh giấy còn đều tìm thấy.
Họ hẹn với Triệu Tiểu Long sẽ dọn dẹp một chút, đón chuyến xe buýt nhỏ buổi chiều về thành phố.
Những việc đó, đều giao cho Khương Mộc Dao.
Hai mảnh giấy bảo quản lắm, Khương Mộc Dao về hẹn thợ phục chế di vật đến xem.
Ngô Tu Nghiễn rõ ràng còn gấp gáp hơn. Ngay khi tin họ tìm thấy hai mảnh giấy dát vàng sái kim tiên còn , lập tức chạy tới Dao Châu Đường.
Ba mảnh giấy dát vàng ghép với , tạo thành một bức tranh chỉnh.
Mờ ảo thấy những cây cổ thụ cứng cáp, phong cảnh sơn thủy huyền ảo, đình đài lầu các, và còn đề một bài thơ quạt:
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Chỉ tức vị luận sơn thủy âm, hữu huyền vô huyền chỉ thử cầm. Nhất bôi sơn ú ngọ bãi, đầu gối nam phong từ mẫu tâm.”
Ngô Tu Nghiễn gật đầu: “ khớp , trùng khớp với ghi chép trong gia tộc.”
Anh cẩn thận đặt mảnh giấy dát vàng hộp, dậy cáo từ Khương Mộc Dao: “ xin phép mang đồ , khoản tiền sẽ chuyển tài khoản của cửa hàng .”
“Ê khoan !” Khương Mộc Dao giữ : “ còn chuyện với !”
Theo lời dặn dò của Hứa Nam Châu, câu chuyện đằng ba mảnh giấy dát vàng nhất định kể trung thực cho Ngô Tu Nghiễn.
Còn khi xong, gì, đó là chuyện của .
Ngô Tu Nghiễn vốn đang vội vàng rời , thấy Khương Mộc Dao còn chuyện, liền dứt khoát xuống, tiện tay pha .
Khương Mộc Dao giỏi kể chuyện, cô nhanh chóng kể những điều mắt thấy tai ở Tương Thủy Thôn .
“Ý cô là…” Ngô Tu Nghiễn cầm chén , dừng giữa trung: “Người ba em nhà họ Triệu cứu năm xưa là trong tộc Ngô chúng ?”
“Chúng đoán là .”
Gia tộc họ Ngô là một thế gia lớn, ghi chép sinh hoạt của từng thành viên. Anh đặt chén xuống, gọi điện thoại, xác nhận với trưởng bối phụ trách ghi chép sự kiện trong gia tộc.
Rất nhanh, quả nhiên tìm thấy một trong tộc năm xưa lưu lạc ở khu vực Tương Thủy Thôn trong thời kỳ loạn lạc.
Ngô Tu Nghiễn trầm ngâm : “Đã là ân tình, mảnh giấy dát vàng bằng chứng, gia tộc họ Ngô đương nhiên báo đáp.”