Tôi có thể nhìn thấy giá trị của vật phẩm, trở thành đóa hoa phú quý! - Chương 351

Cập nhật lúc: 2025-12-07 07:16:37
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu ngay, cô thực sự sợ Khương Mộc Dao sẽ tự xách túi chạy đến đó mất.

Làng Tương Thủy sâu trong khe núi, vô cùng hẻo lánh, ngay cả mạng cũng khó tra thông tin gì.

Khương Mộc Dao một quá nguy hiểm.

Ngay cả khi Chu Á cùng, Hứa Nam Châu vẫn cảm thấy yên tâm.

Cô cần chuẩn kỹ lưỡng nhất thể.

Không vũ khí nóng, vũ khí lạnh cũng thể thiếu.

Cô mang theo bộ trang của Chu Á, đồng thời chuẩn nhiều loại dụng cụ tự vệ cho cả Khương Mộc Dao và .

Nào là bình xịt cay, dùi cui điện mini, vân vân.

Đến khi chính thức lên đường, là cuối xuân.

Đoàn ba Hứa Nam Châu, một chặng đường dài, cuối cùng cũng đặt chân đến địa phận Tế Nam.

Dù gọi là "thành phố" nhưng do phát triển kém, nơi còn chẳng bằng một huyện lỵ quyền Hải Thành, đường phố cũ kỹ, dân cư thưa thớt.

Trước khi đến, Hứa Nam Châu tìm một Làng Tương Thủy đang việc tại Tế Nam mạng, tên là Triệu Tiểu Long.

Anh nghiệp cấp ba nghỉ học, hiện đang thuê trong một quán dê ở Tế Nam.

Hứa Nam Châu lướt qua ngay từ cái đầu tiên. Trên đỉnh đầu luồng khí đen, chứng tỏ sẽ nguy hiểm.

Nhìn kỹ khuôn mặt, tướng mạo chất phác, ánh mắt hiền lành.

Triệu Tiểu Long thấy ba họ thì ngây một lúc, gãi đầu ngại ngùng: “Mấy chị là nổi tiếng mạng là ngôi điện ảnh thế?

từng thấy thật nào như thế !”

Hứa Nam Châu lịch sự, hỏi: “Gần đây chỗ nào thuê xe ? Chúng thuê xe tự lái đến Làng Tương Thủy tiện hơn ?”

Triệu Tiểu Long xua tay: “Không ! Đường làng là đường đèo quanh co, nguy hiểm lắm!”

“Vậy bằng cách nào?”

Triệu Tiểu Long : “Có xe buýt nhỏ! Chúng đều xe buýt nhỏ, an !”

Hứa Nam Châu và Khương Mộc Dao bàn bạc một lát. Họ quen đường ở đây, việc tự lái xe quả thật khá nguy hiểm.

Thế là họ để Triệu Tiểu Long dẫn đến bến xe.

Chỗ đón xe thậm chí còn chẳng một cái bến xe t.ử tế.

Họ lên xe cửa một nhà nghỉ.

Chiếc xe chầm chậm rung lắc rời khỏi thị trấn nhỏ, hướng về những nơi hẻo lánh.

Khương Mộc Dao thấy xe càng ngày càng sâu vùng xa, liền đầu hỏi Triệu Tiểu Long đang phía : “Làng của an ?”

Triệu Tiểu Long to, hề che giấu: “Sao an ? Người làng chúng đều hiền lành lắm!”

Tiếng hét đó khiến cả xe , Khương Mộc Dao vội vàng gật đầu: “An , chỉ hỏi bâng quơ thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-351.html.]

May mà họ tự lái xe, đường đèo một vòng một vòng, một bên bám sát núi, bên còn là vực thẳm sâu hun hút thấy đáy.

Khi gặp xe ngược chiều, tài xế ép sát mép núi, chờ chiếc xe từ từ qua.

Hứa Nam Châu chợt hiểu tại là xe buýt nhỏ.

Bất kỳ chiếc xe nào lớn hơn đều khó để sâu trong núi.

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Khi đến nơi là buổi tối, mặt trời nghiêng nghiêng treo triền núi, nhuộm cả ngôi làng một màu vàng ấm áp.

Làng Tương Thủy khác gì những ngôi làng nghèo khó mà Hứa Nam Châu từng thấy TV, nhà nào cũng xây bằng gạch.

Triệu Tiểu Long dẫn họ đến ủy ban thôn tìm trưởng thôn , giải thích mục đích chuyến .

Nghe họ đến thu mua đồ cũ, trưởng thôn họ lạ lùng: “Mấy cô đến trễ ! Lần đến thu một đợt , bà con gì bán đều bán hết !”

Hứa Nam Châu vội vã: “Trưởng thôn, chúng thể tự dạo một vòng ? Nếu tìm món phù hợp, chúng sẽ sang làng bên cạnh xem.”

Trưởng thôn cũng thoải mái, gật đầu: “Được thôi, coi như mấy cô đến chơi. Tối cứ ở trường học nhé.”

“Làng chúng ít ngoài đến, điều kiện khó khăn, đừng để bụng.”

Triệu Tiểu Long dẫn đường, về phía trường học.

Khương Mộc Dao thấy ngôi làng nhỏ thế mà vẫn trường học, cảm thấy lạ: “Học sinh ở đây đông ? Lại còn trường nữa.”

Triệu Tiểu Long giới thiệu: “Làng chúng chỉ năm sáu học sinh, nhưng học sinh các làng bên cạnh đều đến đây học.”

“Trường học là do mấy làng góp tiền xây, giáo viên ở đây còn là thành phố về dạy tình nguyện đấy!”

Vừa giáo viên tình nguyện từ thành phố đến, Hứa Nam Châu và Khương Mộc Dao , đồng thời thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Ít nhất điều đó chứng tỏ đây là một ngôi làng miền núi cô lập.

Trường học phía làng, tựa lưng núi.

Chỉ hai dãy nhà ngói, một dãy là lớp học, dãy còn khói bếp bay lên, hẳn là ký túc xá.

Vừa đến cổng, một cô gái trẻ bước đổ nước, cô thấy họ ngay lập tức.

“Các chị là?” Cô hỏi với vẻ nghi hoặc.

Hứa Nam Châu : “Chúng là khách du lịch đến đây chơi, trưởng thôn bảo chúng mượn tạm chỗ ở trong trường.”

Cô gái ngay: “ là Trương Nam Nghệ, là giáo viên tình nguyện ở đây.”

nhà cất chậu nước, cầm một chùm chìa khóa: “Dãy ký túc xá chỉ và hai giáo viên tình nguyện khác ở, còn trống một phòng, các chị cứ ở đó.”

--- Chương 259 ---

Chiến thắng ban đầu

Trong phòng là nền đất, tường dán đầy báo cũ.

Giường thì khá nhiều, đếm sơ qua, cả giường lẫn giường , tổng cộng tám chiếc.

Trương Nam Nghệ ngượng ngùng: “Điều kiện khó khăn một chút. hai bộ chăn ga gối đệm giặt sạch sẽ, lát nữa sẽ mang qua cho các chị.”

“Không cần phiền phức ,” Hứa Nam Châu chỉ hành lý: “Chúng mang theo túi ngủ .”

Loading...