Tôi có thể nhìn thấy giá trị của vật phẩm, trở thành đóa hoa phú quý! - Chương 342

Cập nhật lúc: 2025-12-07 07:15:40
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông lão vui vẻ bước xuống xe, quanh xe họ kiểm tra một vòng, hiệu cho Chu Á khởi động xe.

Động cơ kêu vài tiếng trống rỗng, im bặt.

Ông lão xua tay, điện thoại của Hứa Nam Châu: “%&…”

“Nhà ở thị trấn phía . Hai cô thể cùng về. dụng cụ, lẽ thể sửa .”

Hứa Nam Châu mừng rỡ : “Cảm ơn ông nhiều lắm! Vậy xin phiền ông.”

Ông lão tìm thấy một cuộn dây thừng từ thùng xe, Chu Á buộc xe của họ phía chiếc bán tải, chiếc bán tải kéo , tiến về phía ánh đèn phía .

Lại gần hơn, Hứa Nam Châu mới thấy, đây là một thị trấn nhỏ, chỉ vài chục ngôi nhà gỗ sơn màu sắc tươi sáng.

Chúng rải rác tuyết, trông hệt như những khối xếp hình.

“Đây là Lovozero,” ông lão giới thiệu, “Nơi sát khu mỏ. Thị trấn chỉ vài trăm , đa là thợ mỏ và ngư dân.

Thị trấn nhỏ chỉ một tiệm tạp hóa, một bưu điện và một câu lạc bộ cộng đồng.

Ngay cả thợ sửa xe cũng . Xe cộ của đều tự mày mò sửa lấy."

Hứa Nam Châu theo cái cớ bịa sẵn : “Chúng đến đây du lịch, kết quả là điện thoại đột nhiên mất sóng, lạc đường, xe cũng may hỏng, giờ thì lạnh đói.”

Ông lão : “Nhà chút đồ ăn, nếu chê thì hai cô thể nghỉ qua đêm. Ngày mai chúng sẽ tính cách giải quyết.”

Ông còn , ông tên là Alexander Pyetrovich, phía còn cả một chuỗi tên dài, nhưng cứ gọi ông là Pyetrovich.

Chiếc xe chạy đến ngôi nhà gỗ nhỏ ở rìa thị trấn mới dừng .

Chu Á xuống xe, cảnh giác quét mắt một lượt. Bãi tuyết , hàng xóm cách xa mấy chục mét, rừng cây tĩnh mịch phía nhà...

Anh vội vàng theo Hứa Nam Châu.

Pyetrovich đẩy cánh cửa gỗ, bật đèn trong nhà, với hai phía : “Mau .”

Hứa Nam Châu bước nhà, rõ tình hình bên trong.

Khắp nơi chất đầy các bản vẽ, tường treo những tấm bản đồ vẽ tay khổng lồ, góc tường, bàn, bên bệ cửa sổ đều là những cục đá.

Pyetrovich rót nước cho họ, ngượng ngùng dọn dẹp các bản vẽ ghế sofa.

Từ từ, cô hiểu rõ phận của ông.

Pyetrovich nguyên là một nhà địa chất học của Liên Xô cũ. Những năm , ông lợi dụng sự tiện lợi từ phận của , dùng hết bộ tiền tiết kiệm để mua ba mỏ quặng gần khu vực .

Chỉ tiếc là do hạn chế về vốn và kỹ thuật, ông vẫn thể tìm mạch quặng giá trị.

Vì thế, ba mỏ quặng xếp loại “mỏ nghèo”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-342.html.]

Hiện tại, do nợ thuế và phí sử dụng đất, chúng sắp chính phủ thu hồi. Hôm nay ông đến Murmansk là để tìm một bạn, nhờ giúp đỡ đỡ với chính phủ, xin phép khai thác mỏ, và đó là lúc Hứa Nam Châu gặp ông.

Ông lắc đầu: “Chỉ tiếc là tên Sergei đó chịu giúp , họ đều nghĩ là một ‘ông già điên’…”

Giọng Pyetrovich ngày càng mờ bên tai Hứa Nam Châu, ánh mắt cô dán chặt các bản đồ địa chất rải rác bàn, tim đập dữ dội.

dám tin mắt . Ánh sáng các mỏ quặng bản vẽ, một màu duy nhất!

Vàng kim, bạc, đỏ, xanh lam… chúng quấn quýt , lơ lửng bản đồ như các dải cực quang muôn màu.

Cô vốn tưởng ánh sáng vàng kim là cấp độ cao nhất , ngờ ánh sáng bảy sắc cầu vồng!

Pyetrovich nhận thấy sự thất thần của cô, hỏi với vẻ cay đắng nhưng pha chút tự hào: “Cô cũng thấy nơi đúng ? bao giờ nghi ngờ bản . Mỏ quặng chọn, thể là mỏ nghèo ?”

“Chỉ cần vốn đầu tư khai thác, nghĩ chắc chắn sẽ bất ngờ.”

“Chỉ tiếc là, thể sẽ thấy ngày đó nữa.”

Hứa Nam Châu chỉ bản đồ: “Mỏ quặng ông , là những cái bản đồ ?”

Ông lão gật đầu: “ , tổng cộng ba mỏ.”

“Là mỏ gì?”

Lãnh Hàn Hạ Vũ

“Quặng sắt…”

--- Chương 252 ---

Hứa Nam Châu hít sâu một , vẻ ngoài du khách bất lực lúc nãy biến mất, chỉ còn sự nghiêm túc tuyệt đối.

“Thưa ông Pyetrovich, là một doanh nhân. tin khả năng chuyên môn của ông, …”

Một loạt kế hoạch nhanh chóng lóe lên trong đầu cô, nhưng khi bàn bạc với Lục Trần Chu, cô chỉ thể đại khái.

Cô dừng : “ nghĩ chúng thể cùng khai thác ba mỏ quặng . sẽ bỏ vốn, chúng thành lập một công ty. chỉ một yêu cầu, nắm giữ cổ phần…”

Cô suy nghĩ một chút: “ nắm 70% cổ phần, ông giữ 30% cổ phần danh dự. Nếu ông đồng ý, sẽ lập tức sắp xếp tiến hành xử lý.”

Pyetrovich sững sờ há hốc mồm, ông nghi ngờ lầm , là máy phiên dịch gặp trục trặc.

Ông run rẩy cầm điện thoại, châm chước lâu mới qua máy phiên dịch: “Cô, cô thể nữa ? Cô sẵn lòng đầu tư khai thác mỏ của ?”

Hứa Nam Châu gật đầu: “ sẵn lòng đầu tư khai thác, và cũng sẵn lòng giúp ông giải quyết tất cả các khoản nợ. Chỉ một yêu cầu, nắm 70% cổ phần.”

Ông lão vui mừng như Hứa Nam Châu dự đoán, ông thở dài: “Cô Hứa, cảm ơn lòng của cô, nhưng cô để khai thác ba mỏ cần đầu tư bao nhiêu tiền .”

giải thích thế nhé, tuy chúng xác định là mỏ nghèo đáng giá, nhưng vẫn còn nợ thuế khai thác, phí sử dụng đất, tiền phạt và tiền chậm nộp…”

sẽ trả.” Hứa Nam Châu .

Pyetrovich phá lên như thể thấy một trò đùa: “Cô Hứa, cô khoản tiền đó là bao nhiêu ?”

Loading...