Hứa Nam Châu thẳng đến chiếc túi da cá sấu mới nhất, giá hiển thị là 380.000 NDT.
Cô dùng ngón tay gõ nhẹ: “Cái , lấy.”
Cô nhân viên cô tiếng Quan thoại, càng thêm khinh thường, cô bĩu môi, mắt sang bên cạnh, bằng giọng Hong Kong pha Quan thoại, kéo dài âm điệu: “Thưa cô, mẫu mua kèm hàng (phối hàng) ạ~”
Hứa Nam Châu khẩy: “Mua kèm thế nào? Kèm bao nhiêu? Tính hết .”
Cô nhân viên sững sờ, khí thế lập tức tắt ngấm, cô cúi xuống, lịch sự giải thích: “Tỷ lệ mua kèm cho chiếc túi là 1:1, cô thể chọn khăn lụa, đồ da nhỏ, quần áo may sẵn, trang sức, và đồ gia dụng trong cửa hàng.”
Hứa Nam Châu như hỏi: “Tiếng Quan thoại của cô, đột nhiên chuẩn hơn đấy?”
Cô nhân viên gượng gạo: “Cũng tạm thôi ạ.”
Hứa Nam Châu đến khu trang sức bên cạnh: “Chiếc vòng tay kim cương bộ , đeo cho .”
“Sợi dây chuyền cỏ bốn lá , hợp với chiếc váy đen nhỏ của , gói .”
“Bộ suit ma-nơ-canh, cỡ của , và chiếc áo khoác lớn , đóng gói hết.”
Hứa Nam Châu lười biếng đến mức chẳng thèm thử.
“Cái ví nhỏ … màu sắc cũ kỹ, nhưng da , mua luôn.”
Cô nhân viên vội vàng : “Thưa cô đợi … Chỉ riêng chiếc vòng tay kim cương bộ là 280.000 NDT , cộng thêm sợi dây chuyền cỏ bốn lá 120.000 NDT, đạt tiêu chuẩn mua kèm hàng ạ.”
“Vậy …” Dưới ánh mắt mong đợi của cô nhân viên, Hứa Nam Châu chậm rãi thốt vài chữ: “Thì cũng lấy luôn.”
Khuôn mặt cô nhân viên rạng rỡ hẳn lên: “ sẽ giúp cô gói ngay!”
Dịch Giản ghế sofa uống , Hứa Nam Châu trong cửa hàng như một con công nhỏ, cuối cùng bên cạnh , buồn hỏi: “Vui chứ?”
Hứa Nam Châu toe toét: “Thật là sảng khoái!”
Quản lý cửa hàng đích mang sâm panh đến cho hai , Hứa Nam Châu nhấp một ngụm, đùa với quản lý: “Món quà tặng gần triệu bạc cũng chỉ ngon hơn bia một chút thôi.”
Quản lý ngượng nghịu: “Mỗi thứ cái ngon riêng ạ…”
Mấy năm gần đây du lịch Hồng Kông còn thịnh vượng như , dẫn đến doanh bán hàng của cửa hàng cũng liên tục sụt giảm, mua mua chỉ là một nhóm khách VIP cố định, hiếm hoi lắm mới một gương mặt mới hào phóng như , cả cửa hàng đều coi trọng.
Không lâu , cô nhân viên mang lên những món bánh ngọt tinh xảo và , cùng vài cuốn tạp chí giới thiệu quần áo mới.
Dịch Giản lật cuốn tạp chí mắt, chỉ một chiếc váy ngắn cổ yếm hỏi Hứa Nam Châu: “ thấy chiếc váy đấy, hợp với khí chất của cô, cô thử xem?”
Hứa Nam Châu giá, 70.000 NDT.
Cô nhích mông, sát bên Dịch Giản thì thầm: “Hôm nay mua sắm đủ thoải mái ! Không cần mua thêm gì nữa .”
Trận tiêu xài tốn 1 triệu, vượt xa nhận thức của cô, cô mua sắm kiểu là ở tiệm lẩu cay, tuy sướng, nhưng tổng thể vẫn cảm giác thực tế.
Dịch Giản : “Ý là, nếu hợp, sẽ tặng cô.”
Hứa Nam Châu chỉ : “Tặng ? Tại ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-34.html.]
“Cảm ơn cô giúp kiếm nhiều như .” Dịch Giản trong lòng hy vọng giữ mối quan hệ với Hứa Nam Châu, nếu thể tiến thêm một bước thì càng .
“Chuyện đôi bên cùng lợi, cần cảm ơn giúp đỡ.”
Câu kéo cách giữa hai xa , Dịch Giản suy nghĩ, rốt cuộc sự tin tưởng mà cô dành cho là vì điều gì.
Những bộ quần áo đều là Hứa Nam Châu mua cho cô, vì cô vẫn thử chiếc váy đó. Chiếc váy màu đen, dài đầu gối năm centimet, đó đính đầy những chiếc nơ satin cùng màu nhưng khác chất liệu may thủ công tinh xảo, dù là hàng thủ công nặng ký nhưng do cùng màu nên quá dày, trông kín đáo mà vẫn sang trọng.
Hứa Nam Châu thích.
Mức giá 70.000 NDT, quá đắt, quà cảm ơn của Dịch Giản.
Hứa Nam Châu từ chối, nhận lấy ngược sẽ Dịch Giản yên lòng, để thể tiếp tục hợp tác.
Thanh toán xong, Hứa Nam Châu sang một cửa hàng đồng hồ, mua một chiếc đồng hồ tặng bố.
Cô bước cửa hàng và thẳng với nhân viên xem đồng hồ nam.
Dịch Giản giật , lúc mới nhớ từng hỏi Hứa Nam Châu kết hôn bạn trai .
Anh thăm dò: “Cô mua tặng bạn trai ?”
Hứa Nam Châu định mở lời, một giọng quen thuộc vang lên phía .
“Chu Chu! Sao em thể đối xử với như ?!”
Hứa Nam Châu đầu , hóa là Cố Ngạn.
Cố Ngạn bi phẫn tức giận, ngón tay run rẩy chỉ Dịch Giản: “Hắn là ai???”
--- Chương 26 ---
Dám Giận Không Dám Nói
Cố Ngạn sải bước dài tiến lên vài bước, cầm chiếc đồng hồ nam quầy: “Em, em, em từng tặng thứ gì! Lẽ nào tình yêu tan biến ?”
Ồ, một màn bát quái lớn đây!
Tất cả nhân viên bán hàng đều bỏ dở công việc trong tay, dựng tai lên hóng chuyện.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Hứa Nam Châu giật lấy chiếc đồng hồ khỏi tay , trả cho nhân viên bên cạnh, mắng: “Cậu thần kinh ? Phát điên giữa thanh thiên bạch nhật gì?!”
Cố Ngạn ôm ngực, ánh mắt dõi theo Hứa Nam Châu, tủi : “Em hề giải thích một câu, mở miệng là chỉ trích …”
“Anh còn bảo em đến Hồng Kông là biến mất tăm, hóa em tình mới!”
Hứa Nam Châu liếc mắt trắng dã: “ và Dịch Giản chỉ là bạn bè.”
“Bạn bè kiểu gì? Em đưa kiếm tiền cùng ?”
“Chẳng cũng vì công ty của chúng ? kiếm tiền thì lấy tiền mà phim tiếp?”
“ mà…”