Ngô Tu Nghiên cũng dậy, ngoài cùng hai họ.
Cố Tự Hứa Nam Châu, Ngô Tu Nghiên với vẻ mặt vui.
Ngô Tu Nghiên khựng , gật đầu : "Được , thừa thãi ? Vậy xin phép cáo lui!"
Nói , hừ lạnh một tiếng rời .
Cố Tự thong thả bước bên cạnh cô, : "Sắp b.ắ.n pháo hoa , xem cùng em."
Vừa dứt lời, một tiếng "Bùm" vang lên, pháo hoa nở rộ đỉnh đầu, chiếu sáng khuôn mặt của cả hai .
Hứa Nam Châu reo lên bất ngờ: " lúc quá, chúng nhanh thôi!"
Cô cùng Cố Tự bước về phía đám đông.
Nhìn từng chùm pháo hoa xé toang màn đêm, mưa ánh sáng theo đó rơi xuống, dần tan biến bóng tối.
Hứa Nam Châu tràn đầy kinh ngạc, cô đắm chìm trong khoảnh khắc , nghĩ ngợi gì cả.
Cố Tự cúi xuống, hỏi Hứa Nam Châu: "Đẹp ?"
Hứa Nam Châu gật đầu: "Đẹp lắm, chỉ là cảm thấy những thứ như biến mất nhanh đến thế, chút đáng tiếc và luyến tiếc."
Cố Tự : "Mọi đều , bản chất của pháo hoa là u sầu, vì cái của nó chỉ là thoáng qua."
" tại dùng kết quả để định nghĩa pháo hoa? Tại thể dùng quá trình để định nghĩa?"
Hứa Nam Châu Cố Tự, lẩm bẩm nhắc : "Dùng quá trình định nghĩa?"
Cố Tự gật đầu: "Mỗi nó bay lên, nó nở rộ, vì một kết quả vĩnh cửu, mà là để cháy hết , tỏa sáng rực rỡ một mà hề giữ ."
Hứa Nam Châu cảm thấy hiểu ý Cố Tự: "Vậy, kết quả quan trọng, quá trình nỗ lực mới quan trọng hơn."
Cố Tự nhẹ: "Ừm, điều chúng cần , bao giờ là giữ sự vĩnh cửu, mà là nỗ lực khi cần nỗ lực, và tỏa sáng khi cần tỏa sáng."
===
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Sau màn b.ắ.n pháo hoa, bữa tiệc tất niên của Ngô gia coi như kết thúc.
theo "quy ước bất thành văn" hàng năm của họ, một hậu bối quan hệ sẽ nán , tận dụng cơ hội hiếm để tụ tập, trò chuyện.
Hứa Nam Châu điều đó, đang phân vân nên cùng Thẩm Từ An và những khác, tự gọi tài xế, thì Ngô Tu Nghiên gọi cô .
"Hứa tiểu thư, nếu cô việc gì, thể ở chơi. Lát nữa là buổi tụ họp của các hậu bối thôi."
Nói xong, sang Cố Tự: "A Tự, năm nay định chuồn ?"
Cố Tự bất lực : " thích yên tĩnh, ."
"Hôm nay Hứa tiểu thư ở đây, lẽ nào nán bầu bạn?"
Cố Tự về phía Hứa Nam Châu, cô vội vàng xua tay: " là sẽ ở ..."
Ngô Tu Nghiên đang định mở lời thuyết phục, thì một cô gái mặc áo len và quần jeans đơn giản vui vẻ bước tới.
"Anh A Tự!" Cô chào Cố Tự một cách đơn giản, thẳng đến chỗ Hứa Nam Châu, :
"Chào Hứa tiểu thư, là Ngô Duệ Nhi, em gái của Ngô Tu Nghiên."
Hứa Nam Châu nhanh chóng nhớ , biệt thự Quy Ninh vốn dĩ là để tặng cho cô gái .
Mặc dù cô nhận Quy Ninh một cách danh chính ngôn thuận, nhưng trong tình huống như thế , nếu Ngô Duệ Nhi phục thì cũng là điều hợp lý.
Tất cả phụ thuộc suy nghĩ của cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-334.html.]
dù thế nào nữa, cô cũng vướng rắc rối kiểu .
Hứa Nam Châu nhanh chóng liếc Cố Tự, với Ngô Duệ Nhi: "Chào cô, Ngô tiểu thư."
"Ôi chao, chúng đừng khách sáo như chứ!" Cô bé nắm lấy cánh tay Hứa Nam Châu, mật khoác : "Sau gọi cô là Nam Châu nhé, cô gọi là Duệ Nhi. Chúng coi như là duyên!"
Ngô Duệ Nhi kéo cô về phía lầu hai.
Ngô Tu Nghiên nhướng mày với Cố Tự.
Cố Tự đành theo.
--- Chương 246 ---
TIỆC TỤ TẬP
Tầng hai của trang viên Ngô gia một phòng khách lớn, nối liền với một sân thượng.
Người trang trí nơi từ , các loại bóng bay nhiều màu sắc treo tường, cả căn phòng mang khí vui vẻ.
Hứa Nam Châu cởi áo khoác, lập tức đến nhận.
Giữa sảnh trải một tấm t.h.ả.m len dày và mềm, vài đang đó uống rượu vang đỏ.
Một vài khác ghế sofa.
Nhìn khắp lượt, đều là những gương mặt trẻ tuổi, cả nam lẫn nữ.
Cô chỉ nhận Cố Ngạn.
Cố Ngạn vỗ vỗ chiếc sofa bên cạnh, gọi: "Châu Châu mau tới đây! Chị giữ chỗ cho em ! Lát nữa chúng chơi trò chơi!"
Lại một trai khác, thấy Hứa Nam Châu thì toe toét chào hỏi.
Hứa Nam Châu nhớ .
Anh dậy, : "Hứa tiểu thư, cô... còn dùng áo sơ mi của đấy!"
Hứa Nam Châu thoáng nhớ , ở cửa phòng tắm , cô dùng một chiếc áo sơ mi để quấn tay.
Mọi sang Hứa Nam Châu, xì xào bàn tán.
"Cô là cô gái cạnh lão phu nhân trong bữa tiệc ?"
"Cô là nhân vật lợi hại, nhưng chi tiết thì các đừng hỏi."
"Thôi nào, nhỏ tiếng , ồn ào quá." Ngô Duệ Nhi lệnh, lập tức im bặt.
Cô bé tiếp: "Lão Thất, cẩn thận ly rượu trong tay, đừng bẩn t.h.ả.m của bố !"
"Ngô Hằng Chí! Cậu bảo em trai đừng cạy gạch ốp tường nữa!"
Trong sảnh nhanh chóng tiếng trả lời: "Biết Tam tiểu thư."
Ngô Tu Nghiên dẫn vài về phòng bên cạnh.
Đây là một gian độc lập, cánh cửa đóng , sự ồn ào bên ngoài lập tức biến mất.
Trong phòng một lò sưởi, đang cháy rực, phát tiếng tí tách, rõ ràng trong căn phòng tĩnh lặng.
Nơi cũng sofa và thảm.
Cố Tự dừng giá sách phía lò sưởi, chọn một lát, lấy xuống một cuốn sách tìm một chiếc ghế sofa xuống.
Anh thở dài: "Cuối cùng cũng yên tĩnh ."