Hứa Nam Châu gật đầu: “Vâng, dì, chính là Quán Trọ Quy Ninh ạ.”
Thẩm Từ An dừng bước, nghi ngờ hỏi: “Quán Trọ Quy Ninh là nơi Ngô lão phu nhân dành cho cháu gái nhỏ của bà ?”
Chương 244 Tiệc Gia Đình Cuối Năm
Hứa Nam Châu mỉm gật đầu: “Bây giờ chuyển sang tên cháu ạ.”
Cố Ngạn vui, về Quán Trọ Quy Ninh từ lâu nhưng bao giờ cơ hội xem, bây giờ đó là của Hứa Nam Châu, liền lập tức bàn bạc với cô về việc tối nay qua chơi.
Hai thi , nhanh chóng quyết định tối nay sẽ tổ chức tiệc BBQ ở Quán Trọ Quy Ninh.
Thẩm Từ An càng nghĩ càng thấy , lên xe mới hỏi: “Nam Châu , con cụ thể cho dì xem, tại Ngô lão phu nhân tặng Quán Trọ Quy Ninh cho con?”
“Vì đây cháu giúp họ một việc, nên trang viên nhỏ trao cho cháu như một phần thưởng.”
“Chỉ thôi ?”
“Vâng ạ,” Hứa Nam Châu ngạc nhiên hỏi: “Dì, dì hỏi ạ?”
Thẩm Từ An : “Không gì, gì, chỉ là tò mò thôi.”
Bà nghĩ nhiều hơn một chút, nhưng lý do.
Bà và của Ngô Tu Nghiên là bạn , tính cách hai bổ sung cho , một thông minh lanh lợi, một dịu dàng chu đáo.
Năm đó, Thẩm Từ An suýt chút nữa kết hôn với bố Ngô gia. Vì thích sự ràng buộc của gia tộc lớn, bà lưng bỏ nước ngoài, cuối cùng kết hôn với bố của Cố Sơ.
Bố Ngô gia đó cưới Ngô gia.
Ở giữa còn nhiều khúc mắc, thể giải thích rõ ràng trong một hai câu.
Bà cảm thấy Ngô gia gánh chịu những đau khổ khi bước Ngô gia, trong lòng luôn cảm thấy day dứt.
là chịu khổ mà, thì bà chồng chăm sóc, thì cả gia đình lớn lo liệu cuộc sống. Những ngôi nhà lớn như , những chuyện vụn vặt và mối quan hệ phức tạp bên trong, ngoài nào cũng thể tưởng tượng .
Nếu Ngô gia giành giật Hứa Nam Châu với họ, bà sẽ vô cùng khó chịu.
Bà dò hỏi Hứa Nam Châu: “Nam Châu , điện thoại dì hỏng một thời gian, mất hết điện thoại , con của Dương Uyển Nghi ? Cho dì xin.”
Nói , bà giả vờ lấy điện thoại , chuẩn ghi .
Hứa Nam Châu kỳ lạ : “Dì, cháu Dương Uyển Nghi, cô là ai ạ?”
“Dương Uyển Nghi chính là của Ngô Tu Nghiên đó.”
Hứa Nam Châu lắc đầu: “Xin dì, cháu qua với Ngô phu nhân, điện thoại của cô .”
Thẩm Từ An hỏi: “Thế còn Ngô lão phu nhân?”
“Cháu chỉ của Ngô Tu Nghiên, cháu đưa cho dì nhé?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-332.html.]
Thẩm Từ An hài lòng : “Được, của Ngô Tu Nghiên cũng .”
Cố Sơ ở ghế lái phụ, thở dài một tiếng.
Thẩm Từ An liếc mắt khinh thường, thằng nhóc còn chê chiến thuật mềm dẻo của , khổ tâm vì ai.
Trước sự yêu cầu mãnh liệt của Thẩm Từ An và Cố Ngạn, đoàn thẳng đến Quán Trọ Quy Ninh.
Mọi dạo quanh một vòng, Thẩm Từ An luôn cùng Hứa Nam Châu.
Bà là để giới thiệu cho cô một nghi thức trong tiệc gia đình cuối năm của Ngô gia, nhưng thực chất là để truyền đạt cho cô khái niệm về một gia tộc nhiều luật lệ và ít tự do.
Cố Sơ mấy ngắt lời "pháp thuật" của , nhưng đều khí chất mạnh mẽ của bà đẩy lùi.
Hứa Nam Châu một hồi, cũng hiểu vấn đề.
Cô Cố Sơ, vẫn luôn lảng vảng cách họ vài bước chân.
Nhận ánh mắt của cô, bất lực, lắc đầu.
Anh đến chỗ Cố Ngạn, hỏi: “Đói ?”
“Chưa đói,” Cố Ngạn lắc đầu, phấn khích : “Anh, xem em mua một tòa trang viên ở đây, hàng xóm với Châu Châu ?”
Cố Sơ: “Em đói .”
Cố Ngạn đầu trai, Thẩm Từ An, do dự : “Anh thế, em thấy hình như em đói thật … Mẹ! Chúng về nhà ?!”
là vỏ quýt dày móng tay nhọn, quản Thẩm Từ An thì quản Cố Ngạn chứ!
Thẩm Từ An đang bực , định đầu mắng, thì Cố Ngạn chớp chớp mắt: “Con đói , về nhà ăn cơm , Châu Châu máy bay cũng ăn gì, chắc chắn cũng đói .”
“Ôi chao! Mẹ cứ mải chuyện,” Thẩm Từ An lập tức đổi vẻ mặt: “Châu Châu , con xem, con thường xuyên ở đây, cũng thuê , là con về biệt thự nhà dì ăn cơm nhé?”
Hứa Nam Châu nghĩ, nếu đợi đầu bếp đến nấu ăn nữa thì bao giờ mới ăn, nên cô gật đầu đồng ý.
Mấy liền đến biệt thự của nhà họ Cố.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Thẩm Từ An đưa Hứa Nam Châu thăm quan biệt thự xong, Cố Sơ liền : “Con đưa Nam Châu ngoài dạo một chút.”
Rồi dẫn Hứa Nam Châu hồ bơi bên ngoài.
Cuối cùng cũng cơ hội chuyện với cô, vội vàng xin : “Nam Châu, suy nghĩ nhiều, cũng nhiều, nếu bà điều gì khiến em cảm thấy áp lực, xin em hãy thông cảm cho bà.”
Hứa Nam Châu nhớ những lời Thẩm Từ An về các quy tắc lớn nhỏ của Ngô gia, từ sáng đến tối, từ đầu năm đến cuối năm: “Không , dì cũng là lo lắng cho em mà.”
Cố Sơ bất lực: “Tính cách của bà là như đấy, luôn lo xa, bước một bước là tính đến mười bước .”
Hứa Nam Châu nghiêng đầu : “Em thấy, sự lo xa của chắc chắn là di truyền từ dì đấy.”
Cố Sơ bật : “Thật ?”
Hứa Nam Châu gật đầu, tiến gần Cố Sơ: “Anh xem , nếu dì mà xuyên phim cung đấu, chắc chắn sẽ vượt qua cửa ải, lên Thái Hậu.”