Tôi có thể nhìn thấy giá trị của vật phẩm, trở thành đóa hoa phú quý! - Chương 309

Cập nhật lúc: 2025-12-07 07:12:15
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chủ trì buổi giao lưu rõ như , khách mời tự nhiên cũng nể mặt cô , chiếc đai móc mặc nhiên coi là của cô .

Điều mà Hứa Nam Châu ngờ là đến hai mua quan tâm đến chiếc nhẫn.

21.[Cô lúc tâm trí chỉ nghĩ đến 㺇簋, bèn giao chuyện chiếc nhẫn cho Khương Mộc Dao xử lý.

Đồng thời để Châu Á theo bảo vệ.

Còn cô thì ở đại sảnh.

22.[Buổi giao lưu tiến hành đến giờ, nhưng 㺇簋 vẫn xuất hiện, cô tin tức của Trần Trác Viễn đáng tin , cũng rõ liệu sở hữu đổi ý định, đổi 㺇簋 bằng món đồ khác .

Cô ngước tòa nhà nhỏ .

23.[Với khả năng của cô, một món cổ vật cấp 㺇簋, chỉ cần nó còn ở trong căn nhà , cô nhất định thể tìm .

Nghĩ , cô định dậy, xem xét từng phòng một.

Vừa mới lên, một nhân viên phục vụ mặc kimono bước tới, cúi chào cô một cách lịch sự.

“Hứa tiểu thư, chủ nhân chúng dặn dò, nếu cô cảm thấy buồn chán, thể vườn thư giãn.”

“Vườn đá khô của chúng , tuy thể sánh bằng vườn cảnh quý quốc, nhưng cũng một nét thi vị riêng.”

Vừa , liền chỉ cho Hứa Nam Châu một hướng.

Hứa Nam Châu chỉ thể : “Thật trùng hợp, cũng ngoài hít thở chút khí.”

Vườn khô (Karesansui) chẳng gì đáng xem, còn chẳng sống động bằng Quy Ninh Tiểu Trúc của cô. Cô dạo một lát thấy chán.

đầu , cứ men theo con đường nhỏ thẳng, băng qua một cổng vòm hình mặt trăng, cô đến một khu vực rộng rãi hơn.

Trước mặt là một tòa nhà hai tầng.

Nó y hệt tòa nhà tổ chức buổi giao lưu lúc nãy. Nếu Hứa Nam Châu âm thầm ghi nhớ đường , cô nghĩ về điểm xuất phát .

Cô tiếp tục bước tới. Nơi vốn yên tĩnh, bỗng nhiên tiếng bước chân lạo xạo và tiếng quần áo xào xạc truyền đến từ cuối hành lang.

về phía phát âm thanh, chỉ thấy bốn năm cô hầu gái mặc Kimono đang bước gần.

Họ cúi đầu, ngang ngó dọc, từ từ qua mặt Hứa Nam Châu.

lúc , đôi mắt cô bỗng báo hiệu: chiếc chén mâm của một cô hầu gái bao phủ bởi một vệt sáng đen mờ.

Chẳng lẽ độc?

Hứa Nam Châu suy nghĩ nhiều. Cô hít sâu một , chặn hầu gái phía , dùng tiếng Nhật học hỏi:

“Xin , lạc đường. Xin hỏi nên hướng nào để tới khu vực giao lưu?”

Cô hầu gái cúi , chỉ về một hướng.

Hứa Nam Châu cảm ơn cô , đó, ngay khoảnh khắc , cô va chạm một cách kín đáo cô hầu gái phía .

Cái mâm của cô hầu gái đổ, chiếc chén cũng rơi xuống đất.

Đó là một loại chất lỏng giống t.h.u.ố.c bắc, khi đổ đất vẫn còn phát ánh sáng đen.

“Thật sự xin !” Hứa Nam Châu vội vàng cúi xin .

Cô hầu gái liên tục cúi , ngược còn quan tâm hỏi: “Có thương ?”

Hứa Nam Châu lắc đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-309.html.]

Cô hầu gái liền trở về.

Hứa Nam Châu liếc chén t.h.u.ố.c đất, nghĩ cách nào để giải quyết, đành quyết định khu vực giao lưu tính .

Lúc , cánh cửa căn phòng mở , một bà lão tóc bạc bước ngoài.

Bà hỏi bằng tiếng Nhật: “Đã xảy chuyện gì?”

Ngay lập tức, cô hầu gái thuật sự việc .

Bà lão ngước lên đ.á.n.h giá Hứa Nam Châu, nhưng trông vẻ tức giận.

Hứa Nam Châu đành xin nữa: “Xin , cố ý đổ chén thuốc.”

Bà lão khẽ , ôn hòa : “Không , may mà cô thương.”

Bà gọi một cô hầu gái khác, bảo cô đưa Hứa Nam Châu khu vực giao lưu.

Hứa Nam Châu đổi ý định, thăm dò hỏi: “Xin mạn phép hỏi một câu, bệnh ?”

Bà lão gật đầu, khẽ đóng cửa bước về phía Hứa Nam Châu.

“Gia chủ đại nhân lâm bệnh lâu , nhưng thứ cô đổ là t.h.u.ố.c bổ ông dùng buổi tối... Trong bếp vẫn còn chuẩn thêm, cô cần bận tâm.”

Vẫn còn...

Hứa Nam Châu nghĩ, điều nghĩa là kẻ hạ độc thể sẽ tay nữa.

Hứa Nam Châu bà lão mặt thuộc phe nào, dám thẳng chuyện hạ độc.

Cô bèn thử hỏi: “Có cần giúp gì ? chút hiểu về Đông y.”

Không ngờ bà lão đặc biệt mừng rỡ. Bà vội hỏi: “Thật ? Cô là lương y Đông y ?”

Hứa Nam Châu : “Cũng coi là .”

Lãnh Hàn Hạ Vũ

“Xin cô vui lòng chờ một lát!” Bà lão kích động : “ xin phép Gia chủ đại nhân.”

Nói , bà nhanh chóng trong phòng.

Rất nhanh đó, bà , vẫy tay với Hứa Nam Châu: “Lương y Đông y, Gia chủ mời cô .”

Hứa Nam Châu hít sâu một , coi như tự cổ vũ .

Cô chỉnh trang quần áo, bước phòng kiểu Nhật (washitsu).

Một vị lão đang quỳ ngay giữa phòng, dáng thẳng thớm, trông tinh thần khá , chỉ là sắc mặt hồng hào.

Ông tóc, lẽ cạo trọc, một vòng sáng đen đang bao quanh trán ông.

Hứa Nam Châu thầm hiểu rõ trong lòng.

Lão gật đầu với cô, chỉ chiếc đệm đối diện, giọng trầm : “Mời.”

Hứa Nam Châu bắt chước dáng vẻ của ông, quỳ một cách vụng về đối diện ông.

thẳng vấn đề: “Ông chứng đau đầu?”

Gương mặt lão vốn bình tĩnh, thì ngạc nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ dò xét: “Cô một cái là ?”

Hứa Nam Châu gật đầu: “Chắc hẳn phiền ông lâu ?”

Lão nhắm mắt, hít sâu một , khi mở mắt , ánh thêm phần thành thật: “ , tính ba tháng .”

“Ba tháng nay, đêm thể chợp mắt.”

Loading...