Tôi có thể nhìn thấy giá trị của vật phẩm, trở thành đóa hoa phú quý! - Chương 298

Cập nhật lúc: 2025-12-07 07:11:07
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Sơ đáp: "Dì , cháu năm nay 28 tuổi, việc tại Tập đoàn Cố thị. Cháu và Châu Châu quen nửa năm ạ."

Hứa Nam Châu: "Anh 28 tuổi hả?"

Triệu Mẫn Hoa nheo mắt , vô cùng hài lòng: "Tốt, lắm, trẻ tuổi tài cao!"

Hứa Chí Viễn, thầm nghĩ: Con gái con mắt hơn nhiều!

Cố Sơ ngoài để bàn chuyện công việc, tiện đường ghé qua thăm Triệu Mẫn Hoa nên thể ở lâu.

"Chú dì, đáng lẽ đầu gặp mặt, cháu nên mời chú dì một bữa cơm mật, nhưng bây giờ chân dì tiện, nghỉ ngơi là quan trọng nhất."

Anh sang Hứa Nam Châu: "Bữa cơm cháu xin khất , đợi chân dì khỏe, cháu sẽ bù đắp."

Hứa Nam Châu xua tay: " cảm ơn mới đúng. Công việc của quan trọng hơn, đừng vì chuyện nhỏ nhặt của gia đình mà phân tâm."

Cố Sơ thoáng chút thất vọng, cố ý nhân cơ hội để tạo ấn tượng với bố Hứa Nam Châu, nhưng câu trả lời của cô thẳng thừng từ chối.

Anh đành giữ nụ và đưa một câu trả lời mập mờ: "Vậy chúng hẹn dịp khác nhé?"

Triệu Mẫn Hoa rạng rỡ: "Hẹn, hẹn khác!"

Cố Sơ , Triệu Mẫn Hoa vẫn còn cảm thán: "Một trai trai quá trời!"

Lục Trần Chu đến.

Anh mua một ít trái cây và sữa tươi, những món quà thông thường, đặt xuống hỏi thăm vết thương ở chân Triệu Mẫn Hoa.

Sau đó, bàn bạc với Hứa Nam Châu về chuyện công ty.

Công việc nhiều, thể hết trong chốc lát, hẹn Hứa Nam Châu buổi chiều đến công ty để tiếp tục trao đổi.

Triệu Mẫn Hoa nhận xét: "Một trai thanh tú ghê!"

Hứa Nam Châu: "... Mẹ, cả bố nữa, con vài chuyện với hai ."

đối diện họ, thở dài sâu sắc: "Con thật với bố , bây giờ việc kinh doanh của con phát triển lớn... Hai đều là đối tác ăn của con."

"Lớn đến mức nào?"

"Thì..." Hứa Nam Châu nghĩ một lát, quyết định một con quá lớn để tránh họ hoảng sợ: "Khoảng hơn tám triệu đô la Mỹ một năm ."

(Không giới hạn mức .)

Triệu Mẫn Hoa và Hứa Chí Viễn , đồng thanh cất tiếng:

Lãnh Hàn Hạ Vũ

"Nhiều như ?"

"Tổng giám đốc Cố thật sự bạn trai con ?"

Hứa Nam Châu: "??? Mẹ đang nghĩ gì ?! Đó là trọng tâm ?"

"Trọng tâm là, con gái của bố dựa dẫm bất kỳ ai, tự lực cánh sinh! Từng bước đến ngày hôm nay."

tiếp: "Con hy vọng bố thể tin tưởng khả năng của con, con sẽ ngày càng hơn!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-298.html.]

Triệu Mẫn Hoa khuôn mặt đầy vẻ mãn nguyện, kéo tay cô: "Mẹ tin con, chỉ lo cho con thôi."

" Châu Châu, vì con như , bố sẽ nghĩ lung tung nữa."

Thầy Lý bên thuận lợi.

La Bằng và Phùng Khê Nguyệt xin nghỉ phép đặc biệt để đưa thầy và cô đến Bệnh viện Thành Tế.

Thành Tế khác hẳn với những bệnh viện bình thường ở quê họ; nó sáng sủa, sạch sẽ, sảnh phòng khám như sảnh khách sạn. Bệnh nhân qua cũng ăn mặc tươm tất, sang trọng.

Họ và bầu khí ở đây trông thật lạc lõng.

Cả nhóm bước đến quầy lễ tân, cô y tá đ.á.n.h giá họ một lượt. Cô thấy lạ, những ăn mặc giản dị như cách nào lọt Thành Tế.

Giọng cô lạnh nhạt: “Xin hỏi đặt hẹn ? Khám chuyên gia nào?”

Thầy Lý lắp bắp : “... chúng tìm Giám đốc Trương của Trung tâm Ung bướu.”

Cô y tá ngẩng đầu, tra cứu máy tính bực bội : “Số khám của Giám đốc Trương hết lâu , hơn nữa là suất đặc biệt, giá đắt, các vị...”

đ.á.n.h giá họ nữa: “Hay các vị thử đăng ký khám thường xem .”

Thầy Lý vội vàng giải thích: “Không , chúng đến đăng ký khám, mà là Giám đốc Trương hẹn đến, là tham gia một chương trình thử nghiệm nào đó...”

Cô y tá khẩy, ngắt lời ông: “Thử nghiệm lâm sàng ? Bác ơi, cái đó chuyên gia đ.á.n.h giá và giới thiệu, đến là đến .”

“Ở đây chúng bận, ơn đừng gây rối nữa ? Nếu ngay sẽ gọi bảo vệ đấy!”

Thầy Lý mặt đỏ bừng, chỉ đẩy vợ thật nhanh, La Bằng giữ chặt xe lăn, : “Thầy, thể , chuyện còn rõ ràng!”

“Mấy đợi ,” tiến lên một bước, với cô y tá: “Chúng Hứa Nam Châu sắp xếp đến, cô chuyện với Giám đốc Trương .”

Cô y tá càng thêm khó chịu: “Hứa Nam Châu? Không quen !”

Phùng Khê Nguyệt tức giận: “Tất nhiên cô quen ! Cô thể gọi điện cho Giám đốc Trương xác nhận một chút ? Lỡ đây thật sự là bệnh nhân của Giám đốc Trương, cô gánh nổi trách nhiệm ?”

Nghe , sắc mặt cô y tá đổi ngay lập tức. Nhìn cách ăn mặc của mấy , họ lấy tư cách gì mà chạy đến đây lệnh cho cô?

Dù cô chỉ là y tá lễ tân, nhưng đây là Bệnh viện Thành Tế cơ mà!

gánh trách nhiệm á? Thật nực ! Công việc của cần cô dạy ?”

“Giám đốc Trương là nhân vật cỡ nào? Muốn gặp là gặp chắc? Khoác lác cũng lượng sức !”

“Ngày nào cũng gặp mấy cửa như các vị. cảnh cáo cuối, nếu rời , sẽ lập tức gọi bảo vệ ‘mời’ các vị ngoài!”

Người vây xem ngày càng đông, Thầy Lý hổ đến mức dám ngẩng đầu lên, La Bằng và Phùng Khê Nguyệt cũng tức run cả .

Cô y tá liếc xéo họ, như , chờ đợi họ tự động rời .

Phùng Khê Nguyệt với Thầy Lý: “Em gọi điện cho Hứa Nam Châu.”

Thầy Lý ngăn cô .

Chương 220: Công Tác Chuẩn Bị Cho Buổi Giao Lưu Cá Nhân

Loading...