Ông trách nhiệm chỉ đường: “Rẽ ! Tầng hầm B2! Khu D! Ấy , lố !”
Lần đến lượt Hứa Nam Châu chạy theo phía .
Cô vô cùng kinh ngạc, ngờ Chu Á gầy gò mà sức lực lớn đến thế.
Chu Á tìm thấy xe với tốc độ nhanh nhất, nhét bác Lâm ghế phụ, ném vali cốp .
Một tiếng “xoẹt” vang lên, chiếc xe lao khỏi bãi đậu xe.
Anh tìm một lề đường, bế bác Lâm đặt xuống, “xoẹt” một tiếng phóng .
Chu Á lái xe nhanh, Hứa Nam Châu liên tục nhắc nhở: “Chậm thôi! Đừng chạy quá tốc độ!”
Anh liền giữ đúng giới hạn tốc độ, luồn lách linh hoạt trong dòng xe cộ.
Hứa Nam Châu kinh ngạc: Thì vượt tốc độ cũng thể lái nhanh đến thế!
Sau một tiếng rưỡi, họ đến cổng Bệnh viện Y học Cổ truyền.
Hứa Nam Châu run rẩy vịn cửa xe bước xuống.
Đầu óc cô cuồng dữ dội.
Chu Á đỡ cô, hỏi: “Lại hạ đường huyết nữa ?”
Hứa Nam Châu xua tay: “Không , là say xe…”
Cô tại chỗ nghỉ một lát, chạy bệnh viện.
Vừa bước sảnh cấp cứu, cô thấy Triệu Mẫn Hoa đang xe lăn, và Hứa Chí Viễn bên cạnh.
“Mẹ!” Hứa Nam Châu chạy đến, “Mẹ thế? Sao xe lăn?”
Triệu Mẫn Hoa thấy cô thì giật : “Sao con về đây?”
Phản ứng đầu tiên của bà là mắng Hứa Chí Viễn: “ bảo ông đừng cho Châu Châu mà, ông lời thế hả?”
Hứa Chí Viễn mặt mày ngơ ngác: “Oan uổng quá! !”
Hứa Nam Châu vội : “Mẹ, cho con , rốt cuộc ?”
Triệu Mẫn Hoa vỗ tay Hứa Nam Châu: “Mẹ , chỉ là bộ trẹo chân, đúng lúc gặp thầy Lý, thầy đưa đến bệnh viện, mà điện thoại cũng mất, đúng là xui xẻo.”
Hứa Nam Châu tin, cô Triệu Mẫn Hoa từ xuống một lượt, thấy quả thật vấn đề gì nghiêm trọng, lúc mới yên tâm.
“Con lớp trưởng cấp ba nhập viện, con sợ hết hồn.”
Triệu Mẫn Hoa cũng thấy buồn : “Chuyện là như đấy, cứ truyền miệng thành khác.”
Hứa Nam Châu : “Gân cốt thương nghỉ ngơi cả trăm ngày, Mẹ , theo con về Hải Thành, chúng đến Bệnh viện Thành Tế kiểm tra thêm.”
“Con điên ?!” Triệu Mẫn Hoa vội vàng từ chối: “Bệnh viện Thành Tế đắt đỏ cỡ nào! Hơn nữa còn giường bệnh mà xếp hàng! Mẹ chỉ trẹo chân thôi, đến đó gì?”
Hứa Nam Châu lấy điện thoại bấm , với Triệu Mẫn Hoa: “Con quen, cứ lời con . Bên đó vật lý trị liệu , sẽ hồi phục nhanh hơn.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Điện thoại kết nối, Hứa Nam Châu : “Cố Ngạn, giúp sắp xếp một phòng bệnh, trẹo chân, qua đó kiểm tra.”
Cô nghĩ một chút, thêm: “Tiện thể kiểm tra sức khỏe tổng quát cho bố luôn nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-293.html.]
Giọng Cố Ngạn vui vẻ: “Được Châu Châu, sẽ sắp xếp cho bác gái ngay!”
Triệu Mẫn Hoa và Hứa Chí Viễn tròn mắt kinh ngạc: “Xong ?”
“Xong ạ.” Hứa Nam Châu đút điện thoại túi, : “Mẹ, con gái bây giờ như xưa nữa, nguồn lực mà dùng thì là đồ ngốc!”
Hứa Chí Viễn khuyên: “Con gái lòng hiếu thảo, chúng cứ qua đó kiểm tra xem .”
Triệu Mẫn Hoa gì nữa.
Hứa Nam Châu hỏi: “Thầy Lý ạ?”
Hứa Chí Viễn : “Bố cũng đang tìm thầy đây, thầy tạm ứng tiền t.h.u.ố.c men cho con, bố còn kịp trả cho thầy!”
Chương 216: Đóng thuế hợp pháp
Hứa Chí Viễn thấy Hứa Nam Châu đến, : “Châu Châu con đến thật đúng lúc, con trông , bố tìm thầy Lý.”
Hứa Nam Châu kéo ông : “Bố, bố đừng vội , để con gọi điện thoại hỏi xem.”
Cô gọi cuộc gọi thoại cho lớp trưởng.
Lớp trưởng ngạc nhiên: “Cậu đến nhanh thế? Đi bằng tên lửa ?”
Hứa Nam Châu: “Haha, lớp trưởng hài hước thật… Cậu điện thoại của thầy Lý ? trả tiền viện phí cho .”
Lớp trưởng , liền : “Thế thì nên trả gấp. Thôi , lát nữa sẽ gửi điện thoại máy .”
“ mà, thầy Lý chắc vẫn còn ở trong bệnh viện, thể lên lầu bảy khu nội trú tìm thử.”
Rất nhanh, lớp trưởng gửi điện thoại qua.
Cách đó mười mấy giây, như lấy hết can đảm, bổ sung thêm một tin:
[Lát nữa cũng sẽ đến bệnh viện, thể gặp mặt một chút ?]
Hứa Nam Châu trả lời [Được], gọi điện cho thầy Lý.
Đầu dây bên ai máy, cô quyết định theo lời lớp trưởng, lên lầu bảy khu nội trú xem .
Hứa Nam Châu sắp xếp: “Mẹ, con lên lầu tìm thầy Lý một lát, Chu Á cần theo con , ở đây với nhé.”
Triệu Mẫn Hoa về phía cô, kéo cô hỏi nhỏ: “Vị Chu… Chu , là ai thế?”
Hứa Nam Châu nghĩ ngợi: “Đồng nghiệp của con.”
Triệu Mẫn Hoa kéo cô buông, lườm cô một cái: “Con nghĩ dễ lừa đến thế ? Người trông giống đồng nghiệp?”
Cứ theo từng bước, từ lúc bệnh viện, cứ như một đặc vụ, ngang dọc, mắt rời khỏi con gái bà lấy một giây.
Bảo là bạn trai thì càng giống.
Hứa Nam Châu thấy thể giấu Triệu Mẫn Hoa, liền xổm xuống : “Mẹ, con thẳng với , đây là vệ sĩ con thuê.”
Triệu Mẫn Hoa sốc nặng: “Châu Châu , con với xem, dạo con đang ăn gì thế? Sao cần vệ sĩ cơ chứ?”
“Không lẽ, như đồn, con đang những chuyện trong bộ luật hình sự hả?”
Hứa Nam Châu : “Mẹ đang gì thế? Con gái ăn đàng hoàng, loại hình đóng thuế hợp pháp đàng hoàng đấy ạ!”