Cố Ngạn nhẹ một tiếng, đáp: “Không vòng tròn của , chỉ là bây giờ hai chúng ở trong cùng một vòng tròn mà thôi.”
Anh thêm: “ học đại học ở nước ngoài, nên tiếc, thể đàn khóa của em .”
Hứa Nam Châu giọng , đoán là đang ở trong xe, chắc là đường sân bay.
“Lái xe an nhé, hẹn gặp ở Hải Thành.”
“Hải Thành gặp em.”
Hứa Nam Châu ghé qua phòng thí nghiệm một chút, đó ôm về một ít tài liệu.
Rồi cô rẽ siêu thị trong trường, mua một cuốn sổ tay và một cây bút máy in logo “Đại học Đế Đô” để kỷ niệm.
Coi như thỏa mãn chút hư vinh nho nhỏ của cô.
Khương Mộc Dao tiễn cô sân bay, hai ôm tạm biệt.
Khương Mộc Dao tỏ vẻ quyến luyến: “Lần nào cũng chia tay ở sân bay, tớ thật sự sống cái kiểu ‘yêu xa’ nữa.”
Hứa Nam Châu: “…Cậu thế, vẻ quá mờ ám đấy.”
Khương Mộc Dao nhắc cô: “Cậu đừng quên, nửa tháng nữa dành thời gian cho tớ đến Kyoto một chuyến.”
Hứa Nam Châu gật đầu: “Yên tâm, quên .”
Chương 215: Không vượt tốc độ cũng thể lái nhanh đến thế
Hứa Nam Châu lên máy bay. Ban đầu cô định ngủ một lát, nhưng từ xa hoa đến giản dị thì khó khăn, dù là khoang thương gia, cô cũng ngủ .
Trong lúc rảnh rỗi, cô chợt nhớ đến lúc ở Tanzania, Cố Ngạn từng khen cô năng khiếu ngôn ngữ cao.
Dù cũng nhàm chán, cô thử hồi tưởng mấy từ vựng dạy.
Quả nhiên nhớ chắc chắn.
Thậm chí cả cách phát âm trầm ấm và thanh lịch của Cố Ngạn, cô cũng còn nhớ rõ mồn một.
Hứa Nam Châu bắt chước giọng điệu của Cố Ngạn, khẽ một , tiện tay lấy tài liệu Giáo sư Phan đưa .
Nếu việc nhớ từ vựng dễ dàng như , thì những thứ khác thì ?
Cô nội dung tài liệu, thầm :
“Trong khai quật khảo cổ, việc nhận dạng mặt đất là vô cùng quan trọng… Địa tầng luôn tích tụ theo trình tự thời gian, từ xuống , từng lớp một, niên đại của lớp tích tụ bên nhất định sớm hơn niên đại của lớp tích tụ phía …”
Hứa Nam Châu dành vài phút để xong một tiết nhỏ trong cuốn 《Khái luận Khảo cổ học》 của sinh viên năm nhất.
Sau đó, cô thử dùng lời lẽ của để thuật .
Cô giấy, đối chiếu với tài liệu, kết quả giống đến chín phần.
“Lẽ nghĩ sớm hơn!” Hứa Nam Châu vô cùng phấn khích trong lòng: “Tất cả thứ đều đang đổi theo hướng , và trí nhớ của cũng !”
Hơn nữa, những thuật ngữ chuyên ngành vốn khô khan khó hiểu, giờ cô cũng thể một cách say sưa, thậm chí còn hiểu một phần.
Cô liền khoanh tròn những chỗ thực sự hiểu, định tối về hỏi Khương Mộc Dao.
Không chỉ trí nhớ, ngay cả khả năng tập trung của cô cũng cải thiện đáng kể.
Trong ba giờ máy bay, cô xong bộ một tập tài liệu một cách yên tĩnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-292.html.]
Cho đến khi loa phát thanh máy bay thông báo sắp hạ cánh, cô mới cất tài liệu .
ngờ, ngay khi dậy, cô đột nhiên tối sầm mặt mũi, cả loạng choạng.
Nếu nhờ Chu Á kịp thời đỡ lấy, lẽ cô ngã thẳng xuống đất.
Chu Á căng thẳng, giọng khàn khàn liên tục hỏi: “Sao ạ?”
Hứa Nam Châu cúi đầu, nghỉ ngơi một lúc, chờ cơn choáng váng qua mới trả lời Chu Á:
“ , lẽ hạ đường huyết.”
Chu Á cạnh cô một lúc, đợi đến khi cô còn choáng nữa, mới đỡ cô chậm rãi xuống máy bay.
Hứa Nam Châu khổ trong lòng, chẳng lẽ việc sách cũng tính là tiêu hao năng lực của cô ?
Cô mở điện thoại, chuẩn nhắn tin cho bác Lâm báo rằng họ đến nơi.
Vừa khởi động máy, tin nhắn lập tức nhảy tới tấp.
Hứa Nam Châu cau mày mở xem, bộ là tin nhắn riêng tư từ nhóm chat cấp ba.
Nội dung đại khái là:
[Hứa Nam Châu, nhận tin nhắn thì gọi ngay!]
Hứa Nam Châu suy nghĩ một lát, bảo Chu Á liên hệ bác Lâm , còn gọi cuộc gọi thoại cho lớp trưởng cấp ba.
Lớp trưởng bắt máy cực nhanh, mở lời kêu lên:
“Trời đất ơi! Cuối cùng cũng gọi ! Mẹ nhập viện , về mau !”
Hứa Nam Châu giật , phản ứng đầu tiên là, lẽ nào gặp kẻ lừa đảo?
“Mẹ nhập viện, là thông báo cho ?”
Lớp trưởng giải thích: “Cậu còn nhớ thầy Lý dạy Vật lý ? Thầy vô tình gặp bác gái, đưa bác bệnh viện.
“Điện thoại của bác gái cũng mất, liên lạc với ai khác, đành nhờ giúp đỡ. điện thoại của , may mà tham gia nhóm chat…”
Quả thật là , Hứa Nam Châu luôn lạnh lùng và cô độc, căn bản hề kết bạn với bất kỳ ai.
“ , sẽ về ngay, cảm ơn .”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Lúc Hứa Nam Châu tin hơn nửa, vội vã chạy ngoài.
Chu Á cũng đại khái hiểu rõ tình hình, xách vali sát phía cô.
Đầu dây bên , lớp trưởng vẫn đang gọi theo: “Này! Cậu máy bay ? Có cần đón ?!”
“Không cần, tự lái xe về.” Hứa Nam Châu trả lời vội vã.
Lớp trưởng bổ sung thêm một câu: “Ở Bệnh viện Y học Cổ truyền đấy nhé, đừng chạy nhầm!”
Hứa Nam Châu cúp điện thoại, đối diện với nụ rạng rỡ của bác Lâm.
“Bác Lâm, đưa chìa khóa cho Chu Á, bác tự bắt taxi về , cháu cần về nhà gấp một chuyến.”
“À?” Bác Lâm ngẩn , nhưng vẫn đưa chìa khóa cho Chu Á.
Chu Á hai lời, một tay xách vali, một tay đỡ lấy bác Lâm, chạy về phía bãi đậu xe.
Bác Lâm cảm nhận tốc độ bay lượn khi chân rời khỏi mặt đất.