Tôi có thể nhìn thấy giá trị của vật phẩm, trở thành đóa hoa phú quý! - Chương 290

Cập nhật lúc: 2025-12-07 07:10:18
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quy Ninh Tiểu Trúc so với Trang viên chính thì nhỏ nhắn hơn nhiều, phòng bếp cũng lớn.

Lần món ăn khá nhiều, nếu mười mấy cùng đến đó sẽ quá chật chội.

Thế là bếp trưởng đành nấu phần lớn món ăn ở Trang viên chính, dùng hộp giữ nhiệt đặc biệt mang qua.

Một món đơn giản sẽ ngay tại Quy Ninh Tiểu Trúc.

Cứ như , họ chia thành hai nhóm, nhanh chóng bắt tay công việc.

Đến khi Hứa Nam Châu và đến nơi, bàn ăn bày đầy các món.

Những món Hứa Nam Châu gọi đều là món ăn dân dã, nhưng nguyên liệu hề tầm thường.

16.[Nghe quản gia giới thiệu, nào là rau hữu cơ và gạo hữu cơ từ nông trại riêng, tôm cá đ.á.n.h bắt tươi sống, thịt bò vàng nuôi thả rông và bong bóng cá đặc biệt…

Ngô Tu Nghiên kiên nhẫn đợi Hứa Nam Châu ăn xong, cho đến khi cô lấy khăn giấy lau miệng, mới mỉm đến chuyện chính.

Đối diện với Hứa Nam Châu, cần vòng vo, thái độ thành khẩn và trực tiếp: “Cô Hứa, cô cũng lời Louis , giá của viên kim cương xanh khởi điểm là tám chữ , nhưng dù viên đá vẫn cắt, phẩm cấp cuối cùng đạt đến mức nào thì ai dám đảm bảo.”

Anh nghiêng về phía : “Nếu như , đưa một mức giá . Nếu cô thấy thể thương lượng, chúng tiếp tục chuyện. Nếu cô thấy hợp, cứ coi như đùa, chúng hàn huyên.”

Hứa Nam Châu khi thấy ánh sáng của nó, đoán nó giá tám triệu, còn cao hơn bao nhiêu thì cô rõ.

cô là đủ, chỉ cần đạt mười triệu, cô đều sẵn lòng nhường cho .

Ngô Tu Nghiên dừng một chút, : “Mười triệu đô, cô thấy thế nào?”

Mức giá vặn chạm đến ngưỡng tâm lý của Hứa Nam Châu, cô định mở lời, Cố Tự bên cạnh đột nhiên nhẹ một tiếng.

Tiếng khẽ, nhưng đều thấy.

Ngay lập tức, khí bàn ăn sự đổi tinh tế.

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Ngô Tu Nghiên bất lực : “A Tự, đang…?”

“Nếu , chẳng dám mở lời.”

Ngô Tu Nghiên: …

Cố Tự theo thói quen dùng đầu ngón tay gõ nhịp tay vịn ghế, giọng điệu vẫn khá ôn hòa: “Tu Nghiên, nghĩ thứ gì trong tay Nam Châu là đồ thường ?”

, viên kim cương xanh quả thật là ngoài ý , nhưng…”

Anh dừng , như thể đang hồi tưởng một chi tiết, gương mặt Hứa Nam Châu.

Hứa Nam Châu đến mức khó hiểu, đang tính toán điều gì.

Chỉ thấy Cố Tự thở dài một tiếng, : “Lúc đó, ở Đông Phi, tại ngôi làng nhỏ của thổ dân, bán hàng tại chỗ hét giá trời, chỉ cần vẫy tay là đến hàng chục vây quanh.”

“Cảnh tượng đen nghịt như , là điều mà một Đại gia Kinh Thành như thể tưởng tượng .”

và Nam Châu dựa khẩu s.ú.n.g trong tay đội bảo an, mới thể trở an .”

Hứa Nam Châu kinh ngạc tột độ.

Mỗi câu đều là sự thật, nhưng khác với những gì cô trải qua thế nhỉ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-290.html.]

Rõ ràng là cầm súng, tiếng nước ngoài, giành chiến thắng áp đảo trong cuộc đàm phán cơ mà.

Qua lời kể, cứ như thể họ trải qua một trận chiến khốc liệt mới thoát hiểm thành công.

Thấy Hứa Nam Châu với vẻ mặt kinh ngạc, Cố Tự gật đầu: “Yên tâm, Ngô tổng sẽ hiểu thôi.”

Ngô Tu Nghiên : “Không ngờ gặp nguy hiểm như , viên kim cương xanh quả nhiên đến dễ dàng.”

Anh suy nghĩ một lát: “Thế , hai mươi triệu đô, cá nhân còn sưu tầm một vài món trang sức, cô Hứa thể tùy ý chọn một món trong đó, coi như để cô trấn tĩnh sự kinh hoàng đó.”

Nói xong, kiềm chế liếc Cố Tự, sợ tên nhóc vẫn ý.

Cố Tự cúi đầu , gì.

Hai mươi triệu đô, cộng thêm một món trang sức, là đồ sưu tầm cá nhân của Ngô Tu Nghiên, Hứa Nam Châu cảm thấy vô cùng đáng giá.

Cô lập tức gật đầu: “Vậy cứ quyết định như .”

Ngô Tu Nghiên cho chuẩn sẵn hợp đồng, ba bản.

Anh điền giá cả, điều kiện bổ sung, ký tên , đưa cho Hứa Nam Châu.

Hứa Nam Châu ký tên xong, viên kim cương xanh cắt hình dáng thế nào, thành món trang sức gì, đều còn liên quan đến cô nữa.

chút tò mò: “Ngô , định gì với viên kim cương xanh đó?”

Ngô Tu Nghiên : “Làm nhẫn . Bà một sợi dây chuyền kim cương xanh, vặn thể phối hợp.”

Hợp đồng đưa cho Hứa Nam Châu một bản, Ngô Tu Nghiên giữ một bản, miễn cưỡng đưa bản cuối cùng cho Cố Tự.

“Cậu giữ bản , trung gian.”

Ngô Tu Nghiên : “Chi bằng ngay, bây giờ việc gì, chúng nhân tiện đến chỗ chọn một món trang sức luôn .”

Chương 214 Pháo hoa đêm giao thừa

Các món đồ sưu tầm của Ngô Tu Nghiên đều đặt ở một nơi tương tự như bảo tàng mini.

Nơi mở cửa cho ngoài, chỉ ít từng tham quan.

Hứa Nam Châu bước , lập tức nheo mắt xung quanh.

Nơi đó đúng là chỗ nào cũng phát sáng.

Ánh sáng xanh lục, vàng, tím, đỏ, thậm chí ánh sáng vàng kim cũng ít.

Khiến mắt Hứa Nam Châu đau nhói.

Cô đeo kính râm , cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Ngô Tu Nghiên thấy kỳ lạ: “Sao ở trong nhà đeo kính râm?”

“Kích thích quá,” Hứa Nam Châu lắc đầu: “Toàn là hàng khủng, chịu nổi.”

Ngô Tu Nghiên và Cố Tự , bật .

Họ lên tầng hai, nơi đó trưng bày tất cả các loại trang sức.

Loading...