“Đừng thấy nó chỉ 8 carat, nếu qua bàn tay cắt gọt tỉ mỉ của , nó thể giữ hơn 5 carat, giá trị của nó...”
Louis cố ý dừng một chút đầy bí ẩn mới : “Dễ dàng vượt qua tám chữ !” (tức là hàng chục triệu đô la).
Trong phòng im lặng tuyệt đối, ngay cả tiếng thông báo quà tặng cũng còn.
Ngô Tu Nghiên Hứa Nam Châu với vẻ mặt phức tạp.
Cố Tự lộ vẻ mặt "quả nhiên là thế".
Ông Thạch kích động đến mức môi run rẩy, nên lời.
Hứa Nam Châu cũng phấn khích, cô phấn khích vì món bảo vật đắt tiền, mà vì nghĩ đến việc, cách “nhặt của hời” quả thực đa dạng.
Cứ như mở hộp mù .
Tất cả những điều đều phát sóng trực tiếp.
Độ hot của phòng livestream từ lúc bắt đầu tăng vọt, tin tức truyền tai , giờ hàng chục vạn xem.
Bình luận cuộn nhanh, tiếng “wow” và “quào” vang lên ngớt.
【Khỉ thật, chục triệu đô la ư?】
【Anh trai nãy rao giá ba trăm nghìn còn đó ? Bây giờ cảm thấy thế nào?】
【Cắt nhanh lên! Chờ sốt ruột quá! chỉ cuối cùng nó đáng giá bao nhiêu!】
【Muốn xem đôi mắt lấp lánh của cô gái quá, mắt long lanh nha~】
Ông Thạch hồn cú sốc, ông nhận tính nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng chạy đến điện thoại, với khán giả bằng giọng cực kỳ nghiêm túc:
“Xin , vụ nhặt của hời hôm nay quá lớn, vì lý do an , buổi livestream dừng ! Thành thật xin !”
Sau đó, bất chấp tiếng than của khán giả, ông tắt livestream.
Tiếng ồn ào cuối cùng cũng kết thúc, Louis thấy tiếng tim đập điên cuồng.
Với con mắt tinh tường của , tiềm năng của viên kim cương xanh thể là hảo.
Cả độ tinh khiết và ánh lửa đều là cực phẩm.
Đây cũng là thứ mà luôn mơ ước trong sự nghiệp của .
Mặc dù tay nghề siêu quần, nhưng là Hoa, trong giới trang sức vốn coi trọng thâm niên và huyết thống, luôn gạt rìa, khó tiếp cận những món trang sức thực sự cao cấp.
Anh chỉ thể ngừng tưởng tượng, một ngày nào đó, một mỹ nam mặc vest trắng, cầm một viên kim cương tuyệt thế, nhẹ nhàng trao cho .
Và với một cách trìu mến: “Người , diamond and me (kim cương và ), đều giao cho .”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Tất cả những gì đang diễn mắt, chẳng là điều hằng mong ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-287.html.]
Trong lòng gào thét: “Chúa ơi! Nếu thể để chạm khắc nó, thì bao!”
Anh cẩn thận liếc Hứa Nam Châu, ánh sáng trong mắt tối .
“Không thể nào,” nghĩ, “Cô Hứa , tuổi còn trẻ mà vận may và tài sản như , cô chắc chắn sẽ tìm đến những bậc thầy danh tiếng của các gia tộc lớn, thể tin tưởng một kẻ vô danh tiểu như ?”
Anh thận trọng trao viên kim cương cho Hứa Nam Châu.
Hứa Nam Châu thấy sự phức tạp và luyến tiếc trong mắt , trầm ngâm một lát. Louis năng tuy phần phù phiếm, nhưng nghi ngờ gì, là một chuyên gia trang sức thực thụ.
Ngay từ lúc cầm dụng cụ lên, thu vẻ đùa cợt, trở nên tập trung, chút xao nhãng.
Cô nheo mắt , đầu là ánh sáng xanh nhạt.
Hứa Nam Châu quyết định.
Cô nhận viên kim cương, mỉm , khẳng định: “Louis, chính thức ủy thác cho giúp cắt gọt và đ.á.n.h bóng viên kim cương xanh . Chi phí thành vấn đề, cứ báo giá trực tiếp.”
“Thật... thật ? Giao, giao cho ?” Louis vô cùng kích động, thẳng , thành kính : “Cảm ơn sự tin tưởng của cô, ơi, đảm bảo, đây sẽ là tác phẩm đáng tự hào nhất trong cuộc đời .”
Anh trịnh trọng cất viên kim cương xanh , chào tạm biệt .
Hứa Nam Châu giơ tay ngăn : “Louis, thể chờ thêm chút ? còn một viên nữa...”
“Còn một viên kim cương xanh nữa???” Louis và Ông Thạch đồng thanh kinh hãi kêu lên, giọng đổi.
Hứa Nam Châu : “Không, , , kim cương xanh, là kim cương vàng.”
15.[Louis lập tức thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực: “Làm sợ c.h.ế.t! Darling, cứ tưởng cô còn một báu vật như thế nữa tay! Chuyện đó thật khó tin bao!”
Hứa Nam Châu , cúi đầu gửi định vị cho Khương Mộc Dao, : “Anh là chuyên gia, sẽ nhờ bạn mang đến, nhờ xem giúp một chút.”
Louis: “Không vấn đề gì Darling! Chỉ cần là cô, đều sẵn lòng giúp.”
Anh nhận xét: “Kim cương vàng cũng , tất nhiên, về giá trị thị trường, nó vẫn thể so sánh với kim cương xanh, đặc biệt là một báu vật hiếm như thế .”
Hứa Nam Châu gật đầu, giọng điệu bình thản: “ . Đặc điểm của viên kim cương vàng đó chủ yếu là màu đậm và trọng lượng lớn.”
Louis lấy một chiếc khăn giấy lau ghế, xuống, theo thói quen bắt chéo chân: “Lớn đến mức nào? Chắc thể lớn hơn viên kim cương xanh chứ?”
Hứa Nam Châu cố gắng nhớ , chắc chắn lắm: “ nhớ hình như... một trăm carat thì .”
“Bao nhiêu? Một trăm carat? Cô đùa đấy chứ?” Louis hoảng đến mức lắp cả tiếng đẻ.
Anh đột ngột túm lấy cánh tay Ông Thạch: “Sư , nhầm đấy chứ? Kim cương vàng một trăm carat?”
Ông Thạch choáng váng, ngơ ngác chằm chằm Hứa Nam Châu.
Cả căn phòng rơi sự im lặng kỳ quái, còn tĩnh lặng hơn cả lúc thấy giá trị tám chữ .
Cố Tự kìm nữa, kéo Hứa Nam Châu về phía , hỏi: “Nam Châu, phòng phòng trời, lấy thứ kiểu , ?”
Ngô Tu Nghiên: ??? Lời là ý gì? Nhìn những trong phòng , là đề phòng ai?