Chữ trắng mực đen, khách quan và lạnh lùng, giống như giới thiệu một con , mà giống như mô tả một công cụ hiệu suất tuyệt vời.
Hứa Nam Châu nhét giấy phong bì, bình tĩnh hỏi: “Những thứ , chính ?”
Chu Á liếc phong bì trong tay cô, lắc đầu.
“Không cũng .” Hứa Nam Châu đặt phong bì sang một bên, tiện tay cầm lấy một cái cốc rỗng: “Lúc Cố Tự nhắc đến ,” cô xung quanh, lấy ấm nước từ phía bên bàn rót nước, “ ở đây đang thiếu nhân tài như , đến đúng lúc.”
Chu Á khẽ ngước mắt lên, quan sát hành động của Hứa Nam Châu.
“Ở đây của thường ngày bận rộn, bên ngoài cũng kẻ thù nào, chỉ là thể sẽ vất vả cho chạy khắp nơi theo .”
“Sau cứ ở đây, coi đây như nhà của là .”
Cô xong, đợi Chu Á phản ứng, gọi bếp: “Lâm Bá!”
Lâm Bá nhanh chóng chạy tới, vẫn còn đeo tạp dề, lau tay đến: “Cô chủ, cô tìm ?”
“Giúp Chu Á sắp xếp một căn phòng, tầng một nhà còn phòng ngủ trống ?”
Lâm Bá vui mừng, liên tục : “Có ạ, ạ! Ngay cạnh phòng , sẵn chăn đệm , sẽ dọn dẹp xong nhanh thôi.”
Ông : “Cô chủ quanh năm nhà, ngày nào cũng lo lắng lắm, giờ Chu theo, trong lòng cuối cùng cũng yên tâm hơn .”
Hứa Nam Châu hỏi Chu Á: “Anh hành lý gì ? Có cần lấy một chuyến ?”
Châu Á chỉ chiếc ba lô của lắc đầu.
Hứa Nam Châu đoán: “Đồ đạc của đều ở trong túi ?”
Châu Á khẽ đáp: “Vâng.”
Hứa Nam Châu dậy: “Vậy theo chú Lâm phòng xem , chút việc cần lên lầu.”
Châu Á gật đầu, dõi theo Hứa Nam Châu cho đến khi cô khuất dạng ở cuối cầu thang tầng hai, đó mới theo chú Lâm.
Hứa Nam Châu gửi một tin nhắn cho Cố Tự:
【Châu Á định , yên tâm nhé.】
Cố Tự nhanh chóng trả lời, chỉ hỏi một câu:
【Em về Hải Thành ?】
Hứa Nam Châu chỉ nhắn một chữ đơn giản:
【Ừm.】
Chưa đầy hai giây khi tin nhắn gửi , điện thoại của Cố Tự reo.
Giọng vẫn điềm tĩnh như khi: “Anh cứ tưởng em vẫn ở Kinh Thành chứ. Chuyến thuận lợi ? Có thu hoạch gì ?”
Anh hiểu rõ Hứa Nam Châu, cô mỗi tay đều bao giờ về tay .
Hứa Nam Châu : “Thu hoạch lớn nhất chính là… trở thành hàng xóm của ?”
Cố Tự khẽ một tiếng: “Vậy là hân hạnh , căn nhà của em, dù là về tầm địa thế, đều hơn nhà họ Cố nhiều.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-278.html.]
Anh dừng một chút, tiếp: “Nếu đoán nhầm, đó vốn là tài sản danh nghĩa của nhà họ Ngô ?”
Ở Tây Sơn, tiêu chuẩn để đ.á.n.h giá địa thế thực đơn giản: càng gần Trang viên nhà họ Ngô thì càng .
Thấy hứng thú, Hứa Nam Châu cũng trò chuyện tiếp.
“ , ngoài, gặp Ngô Tu Nghiên, ?”
“Ừm, ,” Cố Tự đáp: “Nói chuyện qua điện thoại tiện lắm, là mời em dùng bữa tối nhé? Vừa thể trò chuyện chi tiết hơn.”
Hứa Nam Châu nghĩ, Cố Tự cũng giống như nhà họ Khương, cần thiết lập mối quan hệ với nhà họ Ngô, nên hỏi thăm một chút tin tức từ cô xem thể tận dụng gì .
Nếu là Cố Tự, cô sẵn lòng giữa kết nối.
Vì , Hứa Nam Châu đồng ý.
Nhà hàng do Cố Tự chọn, bên hồ ở ngoại ô thành phố, phong cảnh dễ chịu, môi trường yên tĩnh.
Hứa Nam Châu và Châu Á bước phòng riêng, Cố Tự đang gọi món.
“Em đến đúng lúc lắm, xem những món hợp khẩu vị của em , gọi thêm vài món em thích.”
Hứa Nam Châu mỉm , đang định bước về phía chỗ Cố Tự thì thấy Châu Á nhanh chân hơn, kéo ghế giúp cô.
Cô mỉm với Châu Á, khẽ : “Cảm ơn.”
Sau đó xuống, với Cố Tự: “ kén chọn , cứ quyết định là . Người khác gọi món ngược sẽ cảm giác tươi mới, tự gọi thì lúc nào cũng chỉ mấy món đó.”
Cố Tự đưa thực đơn cho cô phục vụ: “Vậy cứ lấy bấy nhiêu món .”
--- Chương 205 ---
CHỈ MUA ĐỒ ĐẮT TIỀN
Cố Tự Châu Á phía Hứa Nam Châu. Cậu im lặng, hai tay chắp lưng, thẳng tắp, mắt thẳng.
Cố Tự xua tay: “Châu Á, xuống , chỉ là bữa cơm mật thôi, cần nghiêm túc như . Cậu thế cứ cảm giác đang ở bàn đàm phán.”
Châu Á , liếc Hứa Nam Châu, chờ lệnh của cô.
Hứa Nam Châu hiểu ý, gật đầu, Châu Á mới xuống bên cạnh cô.
Cố Tự Hứa Nam Châu một cái, chỗ Châu Á chọn cho cô chính là đối diện với .
Nhà hàng thiên về phong cách thương mại, phòng riêng nào cũng khá lớn, phòng họ đang coi là nhỏ nhưng vẫn đủ chứa mười .
Bàn ăn càng lớn, vì thế Hứa Nam Châu cách bốn mét…
Cố Tự cạn lời, thế nào cũng thấy giống như đang họp. Anh bèn dậy, đổi sang vị trí khác, xuống bên cạnh Hứa Nam Châu.
Anh rót cho Hứa Nam Châu một chén nóng, tiện miệng hỏi: “Ở Kinh Thành chơi vui ?”
Hứa Nam Châu gật đầu: “ và Mộc Dao bán những thứ mang về từ Prague, mua tình cờ là Ngô Tu Nghiên, thế là quen .”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Cô vốn dĩ thích vòng vo, tiếp: “Đáng tiếc nhiều về chuyện nhà , cũng quá quen. Nếu cần…”
Nói đến nửa chừng, điện thoại của Cố Tự vang lên.
Anh xin Hứa Nam Châu, khẽ: “Xin , điện thoại một lát.”