Hứa Nam Châu vẫn từ chối, khổ: “Giáo sư Phan, đây từ nhỏ là ham học, đến giờ cứ nhắc đến sách thi cử là đau đầu. Hơn nữa, còn sự nghiệp riêng, thật sự thể ở trường học lâu dài để lên lớp .”
Giáo sư Phan quyết tâm giữ Hứa Nam Châu . Ông chỉ suy nghĩ năm phút, đưa một kế hoạch thiết kế riêng cho Hứa Nam Châu.
“Nam Châu, em thiên phú, em cần lên lớp như những sinh viên bình thường.”
Ông hào sảng vung tay, hệt như một ông chủ lớn: “Hồ sơ học tập của em cứ treo ở khoa, việc thi cử sát hạch gì đó đằng nào cũng là quản, em càng cần lo.”
“Em cần chỉ là tham gia các đề tài trọng điểm của khi rảnh rỗi, giúp chúng giải quyết một vấn đề then chốt, sẽ tốn nhiều thời gian của em. Thế nào?”
“Còn về luận văn thì em càng cần lo lắng. Mỗi dự án em tham gia, mỗi vấn đề em giải quyết, quá trình và kết quả đều là tài liệu luận văn nhất, chỉ cần tổng hợp là xong.”
“Cùng lắm thì em xem, ngoài bao nhiêu sư cơ mà, cứ để họ giúp em giải quyết cũng !”
“Chỉ cần em gật đầu, tất cả quy trình, thi cử, hội nghị thẩm định còn , sẽ lo liệu hết. ở trường mấy chục năm , vẫn chút tiếng .”
“Bảo đảm thứ hợp quy hợp pháp, để em đường đường chính chính trở thành học trò của !”
“Thế nào? Việc học đủ nhẹ nhàng ?”
Hứa Nam Châu xong, trong lòng càng lúc càng rõ ràng. Nếu là khác, lẽ cho rằng đây là cơ hội trời cho, nhưng Hứa Nam Châu là ai chứ?
Nửa năm nay, cô trải qua nhiều chuyện, giờ cô nhạy cảm với những chuyện trao đổi lợi ích kiểu .
“Giáo sư Phan,” Mắt Hứa Nam Châu sáng lên, cô mỉm : “Cái bánh ngài vẽ lớn tròn, nhưng thấy gì đó đúng vị nhỉ?”
“Ngài xem , thể giả thiết một chút , khả năng nào, ngài mời đến học trò của ngài, thực chất là dùng một cái bằng cấp để trói buộc , khiến tùy thời mặt?”
Cô nửa đùa nửa thật : “Giáo sư Phan, thực mức phí của ở bên ngoài đắt lắm đấy…”
--- Chương 201: Phi Vụ Hời Nhất
Giáo sư Phan thấy cô thẳng thừng vạch trần suy nghĩ của , đầu tiên là sững sờ một lát, đó những tức giận mà còn ngửa đầu ha hả.
“Tốt, , , Nam Châu, hổ là em, tư tưởng sắc bén.”
Ông dựa lưng ghế, một cách chân thành và trầm tĩnh: “Em đúng, quả thật tính toán như . Dùng một cái học vị, đổi lấy một trợ thủ như em, thể nhanh chóng và chính xác giải quyết vấn đề, đối với đội ngũ của mà , đó là một phi vụ hời gì sánh bằng.”
“, Nam Châu, em chỉ đúng một nửa. Nếu chỉ là để tiết kiệm khoản phí tư vấn đó, lão già của còn đến mức đem cả danh dự của và Đại học Đế Đô đ.á.n.h cược.”
Ngón tay ông nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, ánh mắt ngoài cửa sổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-273.html.]
“ tranh thủ phận cho em, vì tiết kiệm tiền, mà là để tiết kiệm rắc rối. Là để gặp chuyện như ở Bàn Thạch trấn, thể danh chính ngôn thuận : ‘Đây là nghiên cứu sinh tiến sĩ của , để cô !’”
“ tranh thủ cái vị trí cho em, là vì mỗi phán đoán của em, đều thể giúp chúng tiết kiệm hàng triệu đô la và nhiều năm nghiên cứu, thậm chí còn thể bảo vệ những di vật quý giá của chúng khỏi hư hại.”
“Học vị , là thù lao cho em, mà là cho em một nền tảng và giấy thông hành, để em hoạt động trong giới , ai thể xem thường em vì tuổi trẻ bằng cấp. Em thể tự do hơn để đến nơi em , xem những thứ em xem.”
Những lời tâm huyết của Giáo sư Phan khiến Hứa Nam Châu cảm thấy hổ thẹn.
Cô cúi đầu nắm chặt chai nước khoáng, suy nghĩ một lát mới về phía Giáo sư Phan: “ xin , Giáo sư Phan.”
Cô thành khẩn xin : “Là thiển cận, hồ đồ suy đoán lòng bao dung của ngài.”
“Ngài đúng, học vị quả thực là một chiếc chìa khóa mở thế giới, chúng là đôi bên cùng thắng.”
“…” Cô chút nghẹn lời, cuối cùng bất lực: “ thật sự là… phụ lòng ngài nghĩ cho như , còn gì đến phí tư vấn, khiến ngài chê .”
===
Bên trong là cuộc trò chuyện chân thành, bên ngoài chắp vá.
Một sinh viên để tóc húi cua nhỏ: “Các thấy ? Hình như gì về luận văn?”
“Không luận văn,” Một sinh viên đeo kính khác : “Hình như là để cô Hứa đến học hệ Thạc sĩ – Tiến sĩ liên thông…”
“Cái gì???”
Những khác cũng vây : “Chúng sắp sư ? Phan boss nhận thạc sĩ nữa ư?”
“Nếu là cô Hứa, đó chính là một tin tức trời ban!”
Cánh cửa bỗng nhiên bên trong kéo , những đang dán ở cửa mất điểm tựa, ngã nhào mặt Giáo sư Phan và Hứa Nam Châu.
Giáo sư Phan giận đến mức thể kiềm chế, nhẹ nhàng đá đang đất: “Mấy đứa cái gì đấy? Có hổ ?”
Các sinh viên hì hì bò dậy, tò mò hỏi: “Giáo sư, giáo sư, chúng sắp sư ?”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Giáo sư Phan đầu Hứa Nam Châu một cái, thở dài: “Bây giờ xin giới thiệu với , đây là Hứa Nam Châu, sẽ là sư của . Mấy đứa đừng quá nhiệt tình…”
Hứa Nam Châu mỉm lịch sự.
Cả phòng thí nghiệm vang lên tiếng reo hò.