Cô đưa ngón tay , nhẹ nhàng chấm lên màn hình, một tin tức động trời:
“Có lẽ, đồ vật cổ xưa lẫn ngôi mộ trẻ tuổi…”
“Có khi nào, ngôi mộ trẻ tuổi xây một ngôi mộ cổ xưa hơn?”
“Có khả năng bên ngôi mộ , còn một ngôi mộ khác.”
--- Chương 200: Hợp Quy Hợp Pháp
Cả hội trường im lặng như tờ.
Vài giây , Giáo sư Phan đột nhiên bật dậy khỏi ghế, kích động đến mức giọng run rẩy: “Mộ chồng! Chính là mộ chồng! ! Chỉ cách giải thích mới hợp lý!”
“Mảnh vỡ chắc chắn là do đạo mộ tặc mang lên từ ngôi mộ phía !”
“Nhanh! Mọi việc ! Lập tức phân tích dữ liệu khảo sát!”
Các nghiên cứu sinh tiến sĩ trong phòng thí nghiệm mới từ trạng thái ngây hồn. Họ chậm rãi di chuyển bước chân, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt Hứa Nam Châu.
Xinh như , còn năng lực đến thế.
Bảo cô là học trò của Giáo sư Phan, thể cùng ông việc cho quốc gia.
Hứa Nam Châu đưa phương hướng, thấy phòng thí nghiệm bận rộn trở , cô phiền họ nữa nên kéo tay Khương Mộc Dao, với Giáo sư Phan: “Mọi cứ việc ạ, chúng phiền nữa, sẽ dạo quanh khuôn viên trường.”
“Đi nhanh ?” Không ai trong đám đông vô thức thốt , giọng điệu đầy thất vọng.
Những khác cũng phản ứng , chuyển sang Giáo sư Phan với ánh mắt mong đợi, hy vọng ông gì đó để giữ Hứa Nam Châu .
Giáo sư Phan vốn cũng giữ Hứa Nam Châu , để cô ở trong phòng thí nghiệm thêm một lát, ông còn chuyện với cô.
Vừa ngẩng đầu lên, ông thấy đám học trò , đứa nào đứa nấy đều mang vẻ mặt thiếu nghiêm túc, nên ông đổi ý định.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Cũng , Mộc Dao , em dẫn Nam Châu dạo quanh trường , ghé qua hồ nước, tháp chuông, thư viện cũ, mấy chỗ chụp ảnh nổi tiếng . Đợi khi hai đứa dạo gần đủ …”
Giáo sư Phan cúi đầu đồng hồ: “Khoảng hai tiếng nữa, hai đứa đây, việc cần với Nam Châu.”
“Nhớ nhé! Nhất định đưa Nam Châu đấy!”
Chỉ mời Hứa Nam Châu , đám học trò mới thể thu hồn về, yên tâm việc.
Hai dạo chụp ảnh trong trường, chẳng mấy chốc đói bụng. Họ thẳng đến căn tin Tám, nơi cho là ngon nhất trường.
Vừa ăn cơm xong bước , điện thoại của Giáo sư Phan tới.
Khương Mộc Dao nhấc điện thoại: “Giáo sư Phan, chúng khỏi căn tin, , chúng đến ngay.”
Cúp điện thoại, cô nhịn bĩu môi phàn nàn: “Phan boss hôm nay thế? Bảo là hai tiếng, mới chừng thời gian? Sợ bắt cóc cô mất ?”
Hứa Nam Châu cũng nghi hoặc: “Nghe ông , hình như tìm chuyện khác quan trọng hơn? còn tưởng hôm nay chỉ là đến xem mảnh đồng xanh thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-272.html.]
Cô nhớ điều gì đó, tò mò hỏi: “ xem vòng bạn bè, vì cái gì đều gọi ông là ‘Phan boss’? Không nên gọi là thầy hướng dẫn ?”
“Trong giới đều gọi thế,” Khương Mộc Dao tỏ vẻ ghét bỏ: “Ông chính là boss chứ còn gì nữa, vẽ cái bánh to nhất, bắt việc nhiều nhất, phát tiền lương ít nhất…”
===
Hai phòng thí nghiệm.
Giáo sư Phan thấy họ liền đón tới, vẻ mặt còn nhiệt tình hơn .
“Nam Châu , tìm em còn chuyện quan trọng khác.”
“Em theo , chúng văn phòng chuyện cụ thể.”
Hứa Nam Châu lời theo Giáo sư Phan văn phòng.
Cánh cửa văn phòng ‘cạch’ một tiếng đóng , giây tiếp theo, bên ngoài lập tức như thể vỡ tung.
Họ ngầm hiểu ý chia thành hai nhóm. Hai rón rén dán sát cửa văn phòng, cố gắng trộm cuộc trò chuyện bên trong.
Ba tìm đến Khương Mộc Dao để hỏi thăm.
Trước đây ít qua với cô , giờ thì chẳng quản nhiều nữa.
Họ vây quanh Khương Mộc Dao, gọi hỏi vô cùng nhiệt tình.
“Sư Khương! Mau kể cho bọn sư , cô gái xinh đó lai lịch gì ?”
“Trong giới đến nhân vật nào như ?! Tự dưng xuất hiện ?”
“Sư Khương, hỏi nhiều, chỉ hỏi thể đẩy cách thức liên lạc của cô cho ?”
Khương Mộc Dao xua tay: “Đừng hỏi nữa, cô sắp rời Kinh thành , duyên phận của mấy và cô chỉ dừng ở đây thôi.”
Nói xong, cô cũng đến cửa văn phòng, gia nhập hàng ngũ những trộm, trong lòng còn chút đắc ý.
Cô gái bảo bối như Hứa Nam Châu, ai cũng thể kết nối .
Ngày cô cũng tốn ít công sức.
Trong văn phòng, Giáo sư Phan lấy cho Hứa Nam Châu một chai nước khoáng.
Ông xuống, ung dung mở lời: “Cô Hứa, cứ gọi cô là Nam Châu, vẻ mạo , nhưng điều đó cũng thể hiện tâm ý và kỳ vọng của .”
Ông hít sâu một , một quyết định cân nhắc kỹ lưỡng: “Nam Châu , đến nghiên cứu sinh tiến sĩ của ! Trực tiếp luôn! Không cần lo lắng thủ tục gì cả, sẽ giải quyết hết.”
Nước Hứa Nam Châu uống suýt sặc ngoài.
“Không, , , Giáo sư Phan, … Nói thật hổ thẹn, chỉ bằng cử nhân, với …”
“Cử nhân …” Giáo sư Phan ngắt lời cô, suy nghĩ 0.1 giây: “Cử nhân thì cử nhân, chúng sẽ theo hệ Thạc sĩ – Tiến sĩ liên thông.”
“Mặc dù mới gửi đơn lên khoa xin nhận thêm nghiên cứu sinh thạc sĩ, nhưng thể phá lệ vì em! Quy tắc là c.h.ế.t, con là sống mà.”