Sau đó, dậy, khỏi phòng họp .
Ở một nơi khác Trái đất, đội dọn dẹp kho hàng đang xổm đất, bới móc trong đống tạp vật.
Khương Mộc Dao nhặt lên một cuốn sổ bìa da bò đóng bằng chỉ, phủi bụi đó: "Cái trông giống sổ nhật ký nhỉ?"
Trình Dật vẫn duy trì tư thế xổm, dùng hai cẳng chân nhích tới gần, cúi xuống : " là nhật ký, bìa ghi tên chủ nhân, tên là Elise Nordstad."
Khương Mộc Dao : "Vậy thì thứ trong kho chắc chắn là đồ dùng cá nhân của cô Elise ."
Cô mất hứng, tiện tay vứt cuốn nhật ký sang một bên.
Trình Dật nhặt nó về, lật mở một trang và to:
“Ngày 24 tháng 12, tuyết. Một Giáng sinh âm nhạc, ánh sáng, ngay cả cây đàn piano cũng im lặng như một chiếc quan tài. Cha luôn rằng đây là vì gia tộc. gia tộc là gì? Là tước đoạt quyền thở, yêu, sống của một ?”
Khương Mộc Dao đang định dậy, xong thì dừng một chút, bên cạnh Trình Dật: "Đọc tiếp ."
“Ngày 15 tháng 2, Prague. Chúng sống trong ngôi nhà xa lạ như những bóng ma. Hôm nay, thấy một cây đàn piano ở chợ đồ cũ. Tuy cũ, nhưng âm thanh dịu dàng một cách bất ngờ. đổi sợi dây chuyền đá quý cuối cùng lấy nó.
Chú mắng là đồ điên. Họ hiểu, âm nhạc, mới là thật sự c.h.ế.t. giấu thư của Linus trong ghế đàn, đó là 'tài sản' duy nhất của .”
Hứa Nam Châu khẽ lặp : "Linus..." Cô lập tức nhớ cái tên cũng xuất hiện trong tin nhắn của Cố Tự.
Khương Mộc Dao nhắc nhở cô: "Ghế đàn, Nam Châu, kiểm tra ghế đàn!"
Hứa Nam Châu lập tức dậy, tìm chiếc ghế đàn chất đống tạp vật ở góc nhà kho.
Trong lúc cô tìm kiếm, Khương Mộc Dao lật nhật ký đến trang cuối cùng, "Trình Dật, dịch trang ."
“Ngày 10 tháng 4. Ba mươi năm , cuối cùng cũng đủ can đảm để mở cuốn nhật ký . Kể từ ngày rời Đông Phổ, mất liên lạc với Linus, nhưng một ngày nào ngừng nhớ về . Ngày mai sẽ rời Prague để đến Thụy Sĩ, lẽ thực sự mất . Cứ để cuốn nhật ký ở đây, tất cả những thứ liên quan đến Linus đều niêm phong tại đây, hãy để thứ kết thúc tại nơi .”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
"Vậy là," Trình Dật tổng kết: "Cô Elise và gia đình chuyển từ Đông Phổ đến Prague, và ba mươi năm rời Prague Thụy Sĩ."
Đồ trong ghế đàn ít, Hứa Nam Châu chỉ lấy một bọc giấy buộc bằng sợi ruy băng bạc màu, bên trong là hai phong thư.
Trình Dật cầm lấy, mở thư :
“Elise yêu, đến Berlin an . Anh ngừng nhớ về giây phút cuối cùng chúng chia ly... Khuôn mặt tái nhợt và những giọt nước mắt lấp lánh của em. Xin đừng lo lắng cho , sẽ trốn thật kỹ. chỉ cần nghĩ đến cây đàn piano của em còn bầu bạn, trái tim như mảnh kính vỡ đêm ... Xin em hãy bảo trọng. Linus của em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-233.html.]
Cậu mở phong thư thứ hai, cũng là phong thư cuối cùng.
“Elise, đây lẽ là bức thư cuối cùng thể cho em. Tình hình ngày càng tồi tệ, chúng sẽ đưa đến một nơi khác, cùng với những gốc Do Thái khác... Xin đừng cố gắng hồi âm đến địa chỉ . Hãy quên , nhưng xin em hãy tiếp tục chơi Khúc Sonate của chúng . Em là tia sáng cuối cùng, duy nhất trong cuộc đời tăm tối của , yêu em mãi mãi, Linus của em.”
Cả ba im lặng.
Dựa thông tin từ hai bức thư , thể đoán lý do Elise bao giờ nhận tin tức của Linus nữa.
Anh đưa đến trại tập trung Phát xít, và lành ít dữ nhiều .
Chương 172: Một đoạn đời khác (Hai)
Trong kho hàng yên tĩnh, cho đến khi tiếng thông báo tin nhắn từ điện thoại của Hứa Nam Châu vang lên.
Cố Tự gửi đến một đoạn video. Trong video, cây đàn piano, chơi bản thảo Khúc Sonate.
Bản nhạc mở đầu với giai điệu tao nhã, trôi chảy, tiếp theo là sự cuồng nhiệt, đam mê, chuyển sang một khúc nhạc buồn bã, kéo dài, và cuối cùng kết thúc bằng một điệu trưởng dịu dàng, tươi sáng.
Có lẽ đó chính là tình yêu của họ.
Ba mang tâm trạng khác , lặng lẽ sắp xếp đồ đạc của Elise trong tiếng đàn piano.
Họ nhanh chóng xâu chuỗi cuộc đời của cô .
Elise sinh ở Đông Phổ, là con gái út cưng chiều nhất trong gia tộc Nordstad.
Cô đam mê âm nhạc từ nhỏ. Năm mười sáu tuổi, gia tộc thuê một nghệ sĩ piano chuyên nghiệp đến dạy cô, đó chính là Linus Gold.
Lúc đó Linus tròn hai mươi lăm tuổi, là một nhà soạn nhạc gốc Do Thái trai và tài năng. Elise và nhanh chóng tâm đầu ý hợp nhờ âm nhạc, và sớm rơi lưới tình.
đó Chiến tranh Thế giới thứ hai bắt đầu, làn sóng bài trừ Do Thái dâng cao, gia tộc Nordstad vì nhiều lý do ép buộc chấm dứt mối quan hệ của hai . Elise theo gia tộc chuyển đến Prague, còn Linus lừa tới Berlin.
Sau đó, Elise bao giờ chạm đàn piano nữa. Có lẽ cô kết hôn với khác, hoặc vẫn sống cô đơn một . Cô chuyển đến Thụy Sĩ, nhốt hết ký ức trong kho hàng nhỏ bé .
Thấy hứng thú, Trình Dật dựa lưng tường đất, mở cuốn nhật ký , chọn vài đoạn nhỏ bằng tiếng Việt.
"Khoan ." Hứa Nam Châu chợt gọi dừng: "Lặp đoạn ."
Trình Dật lật : "Ngày 16 tháng 7, trời nắng. Hôm nay và dạo ở khu mỏ hổ phách cũ, nước sông lạnh buốt như đêm tháng Mười Một. Anh ngừng tìm kiếm bên bờ sông, rằng nhất định tìm cho một viên đá sâu thẳm hơn cả phím đàn màu đen.