Trước khi về, Khương Mộc Dao kiểm tra khóa cửa kho B18 nữa, xác nhận mở , mới chạy nhanh theo Hứa Nam Châu. Hứa Nam Châu đến cửa, nheo mắt quan sát xung quanh, thấy an mới lên xe.
Trình Dật lái xe đưa họ đến khu phố cổ.
“Mấy quán ăn ngon vẫn tìm ở khu tập trung khách du lịch, còn những nhà hàng khác khẩu vị quá bản địa, hai chị sẽ ăn quen.”
Cậu đưa họ đến một quán sườn heo nướng. Vừa xuống, khi Trình Dật chuẩn gọi món, Hứa Nam Châu và Khương Mộc Dao đồng thanh : “Chỉ gọi một suất thôi! Ba chúng chia ăn.”
Họ bao giờ quên nỗi sợ hãi món giò heo khổng lồ thống trị.
Trình Dật đành chịu, theo họ gọi một phần sườn heo nướng mật ong, kèm dưa chuột muối chua và sốt mù tạt.
Trong lòng c.h.ử.i thầm: Đã giàu như thế mà vẫn keo kiệt!
Hứa Nam Châu nếm thử một miếng, ngờ ngon hơn sườn heo hôm đầu tiên nhiều. Thịt mềm ẩm, mọng nước, lớp vỏ ngoài giòn tan, kết hợp với nước sốt bí truyền của quán, ăn đỡ ngấy.
Một suất chỉ đủ cho một ăn. Hứa Nam Châu bảo Trình Dật gọi thêm hai suất nữa.
Trình Dật: “…Hai chị cảm thấy hai trăm đô la Mỹ một ngày trả cho đủ ?”
Ăn xong, Trình Dật đưa hai về khách sạn, kết thúc lịch trình một ngày.
Hứa Nam Châu xuống xe, với Trình Dật: “Không bất cứ điều gì xảy ngày hôm nay ngoài, nếu , đấy, tiền của chúng đủ để mua bất cứ thứ gì ở đây, bao gồm cả…”
Cô đưa ngón tay thon dài trắng nõn lên, chỉ đầu Trình Dật.
Trình Dật c.h.ế.t lặng. Khi định thần , Hứa Nam Châu bước khách sạn .
Cậu mà nước mắt: “Không, nữa ? Mạng sống của phiên dịch viên mạng sống ?”
Chương 171 Một cuộc đời khác (1)
Ngày hôm , công việc dọn dẹp chuyển sang kho B19.
Vẫn là ba bọn họ. Vì hầu hết đồ đạc ở B17 bán, gian trống thích hợp để chứa đồ lặt vặt của B19.
Tình trạng của kho B19 giống hệt những gì Hứa Nam Châu thấy đây, đồ đạc quá vụn vặt, cô nhất thời thể tìm thấy thứ gì giá trị. Đến khi bắt đầu dọn dẹp, cô mới phát hiện rằng đồ đạc trong kho thuộc về bộ gia tộc Nordstad, mà chỉ là gian lưu trữ cá nhân của một thành viên trong đó.
Hơn nữa, đó là một phụ nữ.
Từ những con búp bê cũ thời thơ ấu đến những bức thư tình thời thiếu nữ, tất cả những vật phẩm ghi quá trình trưởng thành của cô đều cất giữ trong kho hàng nhỏ bé .
Vật lớn nhất là cây đàn piano cũ kỹ phủ bằng giẻ rách, ngay giữa kho.
Khương Mộc Dao bước tới, kiểm tra kỹ lưỡng, lắc đầu với Hứa Nam Châu: “Đáng tiếc, cây đàn piano chẳng đáng giá là bao.”
Cô quanh: “Xem đúng, kho thực sự gì đáng giá. Chúng thu dọn một chút, gọi đến kéo bán phế liệu thôi.”
Hứa Nam Châu gật đầu, mắt vẫn dán chặt cây đàn piano.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-232.html.]
Nó khiến cô nhớ đến cây đàn grand piano màu trắng trong biệt thự ven biển. Cô chụp vài bức ảnh và gửi cho Cố Tự.
Cố Tự đang ở trong phòng họp. Anh trút một tràng giận dữ, liên tiếp khiển trách vài quản lý cấp cao, khiến khí lúc đặc biệt căng thẳng. Chiếc điện thoại úp mặt bàn đột nhiên rung lên một cái, âm thanh vang lên một cách chói tai trong phòng họp yên tĩnh. Khi nhận nguồn âm thanh, ai dám ngẩng đầu lên.
Cố Tự mím chặt môi, cầm điện thoại lên. Anh sững trong giây lát khi thấy đó là tin nhắn của Hứa Nam Châu.
Anh mở cửa sổ trò chuyện, thấy ảnh chụp một cây đàn piano cũ kỹ, bối cảnh dường như là trong một gian kín chật chội. Anh nghĩ Hứa Nam Châu nhờ giám định, nên dùng hai ngón tay phóng to màn hình, xem xét nhãn hiệu và chất lượng của cây đàn, trả lời:
[Chắc là một cây đàn cũ thuộc thương hiệu tầm trung của Đức, tình trạng bảo quản tệ, giá trị thị trường cao.]
Vừa gửi tin nhắn , nhận một tin nhắn khác từ Hứa Nam Châu:
[ thấy cây đàn , tự dưng nhớ tới , nên gửi cho xem.]
Cố Tự tựa lưng ghế, trong mắt chỉ là chữ “nhớ”. Kể từ chia tay ở sân bay, cả hai nhanh chóng lao công việc bận rộn của nên ít liên lạc, nhiều nhất là chỉ nhấn thích bài đăng của mạng xã hội.
Vài ngày Cố Tự nhắc đến, cô và bạn bè tới Prague, đó thì thấy cô đăng thêm động thái nào nữa.
Cố Tự hình thành thói quen lướt Mạng xã hội khi ngủ...
Ông chủ lên tiếng, những bên đều bồn chồn lo lắng, dần dần nghiêng đầu lén Cố Tự.
Tuy vẻ mặt biểu cảm, nhưng rõ ràng cảm xúc dịu .
Mọi đồng thời thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Ánh mắt Cố Tự dán bức ảnh . Sau khi mở ảnh lên, thấy vài trang bản nhạc chép tay kẹp giá đàn piano.
Anh dùng hai ngón tay phóng to, nhưng vẫn rõ.
【Nam Châu, chụp bản nhạc đó cho xem.】
Hứa Nam Châu nhanh chóng gửi ảnh tới, hỏi:
【Đây là bản thảo của một nhà soạn nhạc nổi tiếng nào ?】
Cố Tự xem xong, trả lời:
【Khúc nhạc tên là 《Sonate》, tác giả là một tên là Linus Gold. từng về .】
Hứa Nam Châu hỏi:
【Vậy thể đàn nó ?】
Cố Tự lướt qua nhanh:
【Được, lát nữa sẽ thu âm và gửi cho .】
Anh sang với : "Giải tán , vài vấn đề , về chỉnh sửa phương án, ngày mai thấy phiên bản mới."