Người điều hành đấu giá sợ Hứa Nam Châu đổi ý, dùng tốc độ cực nhanh : “Hai vạn đô la Mỹ thứ nhất! Hai vạn đô la Mỹ thứ hai! Bán!”
Chiếc búa gõ xuống.
Không ai là bắt đầu vỗ tay, xung quanh cũng vỗ tay theo, những gần đó tiến chúc mừng Hứa Nam Châu.
Hứa Nam Châu mỉm , dùng tiếng Séc cô học , lượt đáp “cảm ơn”: “Dekuji!”
Luca bước tới, trao cho Hứa Nam Châu một danh , nhờ Trình Dật phiên dịch: “Nếu cô cần giúp đỡ gì, hoặc tìm thấy thứ gì mà quan tâm, xin hãy gọi cho , sẵn lòng trả giá cao để mua ; dĩ nhiên, nếu cô đồng ý dùng bữa tối với , hãy liên lạc với ngay lập tức!”
Trình Dật dịch xong, tiếp: “ khuyên cô đừng tin , đàn ông Ý đều thế cả, cứ thấy phụ nữ, dù , họ cũng sẽ khen đáng yêu, xinh xắn, mắt , còn rủ ăn nữa, giỏi cung cấp giá trị cảm xúc, nhưng những thường xuyên việc với họ đều , họ chỉ đang thả thính thôi, chân thành.”
Thời gian phiên dịch lâu, Luca và Hứa Nam Châu mỉm suốt.
Càng càng thấy ngại.
Luca thầm nghĩ, tiếng Trung quả nhiên phức tạp, một câu mà dịch lâu đến thế.
Hứa Nam Châu lén lút đảo mắt, mong Trình Dật điểm dừng.
Cuối cùng, Trình Dật xong chữ cuối cùng, Hứa Nam Châu gật đầu: “Được, nếu tìm thấy thứ đang tìm, sẽ liên lạc với .”
Bên Khương Mộc Dao thanh toán đủ tiền, ký hợp đồng, ôm chiếc ba lô vẫn còn nặng trịch tiền mặt bên cạnh Hứa Nam Châu.
“Trời ơi, tao chuẩn mười mấy vạn đô la Mỹ, mà chỉ dùng hai vạn! Tiết kiệm quá !”
Trình Dật , mắt trợn tròn như chuông đồng, thể tin nghiêng đầu Khương Mộc Dao: “Cô mang nhiều tiền như ? Cô bọn móc túi ở đây hoành hành thế nào ?”
“Chứ tao , giao dịch tiền mặt vẫn thỏa hơn.”
Cô gặp chuyện gì, truy vết thông qua thẻ ngân hàng.
Hứa Nam Châu dẫn hai tìm quản lý kho, hỏi cô nên xử lý đồ đạc trong kho như thế nào.
Người quản lý kho : “Các cô thể chọn vận chuyển , hoặc thể dọn dẹp tại đây, chúng sẽ cung cấp xe kéo.”
Hứa Nam Châu thấy đàn ông râu quai nón cao to đang chỉ huy cấp dọn dẹp B18, đóng gói và vận chuyển bộ đồ đạc một .
Cô chợt nghĩ một cách, tìm quản lý kho thuê kho B18, thời hạn thuê là một tuần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-225.html.]
(Chương giá thiếu một , sửa ~)
Chương 166: Công việc chuẩn dọn dẹp
Trung tâm lưu trữ vốn cung cấp dịch vụ thuê ngắn hạn, nhưng nể mặt Hứa Nam Châu là “đại gia” của họ, nên gật đầu đồng ý.
Hứa Nam Châu cầm hai chiếc chìa khóa, cùng Khương Mộc Dao và Trình Dật về khu phố cổ.
Trên xe, Trình Dật nhịn hai cô gái qua gương chiếu hậu. Sau nhiều do dự, cuối cùng cũng mở lời hỏi:
“Cái đó, hai cô gái, rốt cuộc các cô lai lịch gì? Chân ướt chân ráo đến một nơi xa lạ, còn bất đồng ngôn ngữ, mà dám chạy đến đây mua đồ? Lại còn là đấu giá?”
Khương Mộc Dao : “Chuyện của bọn bớt tò mò .”
Trình Dật gật đầu: “Quá đỉnh! Em cũng coi như mở rộng tầm mắt. Các cô cứ nghĩ mà xem, những trong sảnh đấu giá nãy, ai nấy trông cũng dạng , chân em mềm nhũn hết cả.”
“Cái đàn ông hình hộp vuông đấu giá B18 , trông như một ngọn núi di động. Còn hai gã cơ bắp mặc áo ba lỗ bên cạnh chúng nữa, hình xăm dày đặc như mã QR code . Rồi còn nữa, các cô để ý phụ nữ đội mũ ? Cô nhấc tay, ba bốn gã trai chạy đến châm t.h.u.ố.c cho, wow, y như tình tiết trong phim!”
Cậu quá phấn khích, luyên thuyên ngừng. Hứa Nam Châu ngoài cửa sổ, đang lo lắng về việc xử lý đống đồ đạc.
Hai kho hàng là đồ , bước đầu tiên là dọn dẹp, nhất là bán những thứ đáng giá ngay tại địa phương, còn sẽ vận chuyển về nước.
Còn việc vận chuyển về nước, đó là một rắc rối khác...
Xe dừng cửa khách sạn, Hứa Nam Châu đột nhiên với Trình Dật: "Mấy ngày tới thể đến giúp chúng ? trả hai trăm đô la Mỹ một ngày."
Trình Dật im lặng nửa phút, đó : "Tuyệt vời, tuyệt vời, ngày mai sẽ đến ngay!"
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Việc chẳng hơn là dẫn một đám thăm quan khắp nơi ? Lại còn nhiều tiền hơn nữa!
Trở về phòng, Hứa Nam Châu và Khương Mộc Dao lượt tắm, Hứa Nam Châu mệt rã rời nên xuống giường ngủ .
Ngược , Khương Mộc Dao trằn trọc ngủ , sợ phiền Hứa Nam Châu, cô cầm điện thoại nhẹ nhàng ban công, ghế ngắm cảnh đêm Prague, suy nghĩ về tất cả những gì xảy gần đây.
Kể từ ngày cô đến Tấn Nam một chuyến mà chẳng thu gì, cô ý thức rõ ràng rằng việc tự nên tên tuổi trong giới đồ cổ gần như là điều thể.
Ban đầu, cô chuẩn cho tình huống nhất là ê chề về Khương gia, chấp nhận sống cả đời với chút cổ phần gần như là bố thí . Không ngờ một bước ngoặt xảy .
Cô nghĩ, vì ông trời cho cô cơ hội , cô nhất định nắm chặt, phép buông tay.
Cô mang đủ tiền, tiền thể mua cả ba kho hàng, nhưng hiểu , khi Hứa Nam Châu đưa quyết định, cô tin tưởng cô và cuối cùng chỉ mua hai kho.