Ông nhanh chóng bước đến bàn họp, kích động : “Tổng Lục, như là đúng! Cô vấn đề là vấn đề ? cũng chúng vấn đề! Bằng chứng ?”
Quản lý Ngô ở phía “hề hề” , đắc ý : “Lời ông tác dụng .”
Kỹ sư Lý : “Lời ai cũng ! Phải dựa liệu!”
Ông tức đến đỏ mặt, chỉ xấp tài liệu của : “Cô , cô thể chỉ rõ , thiết kế của sai ở chỗ nào ? Là đường kính cọc? Hay là cách cọc?”
Ánh mắt đều đổ dồn Hứa Nam Châu.
Cô thần sắc đổi, cầm lấy cây bút máy của Lục Trần Châu, khoanh tròn một con phương án thiết kế, : “Chỗ sai.”
“Độ sâu đóng cọc?” Những vây quanh đồng thanh kêu lên, giọng đầy vẻ thể tin .
“Không thể nào!” Kỹ sư Lý đột ngột thẳng : “Tuyệt đối thể! Độ sâu tính toán nghiêm ngặt theo quy chuẩn thiết kế, dựa đặc điểm địa chất Hải Thành, thông lớp đất và tải trọng kết cấu, tính toán nhiều !”
Ông sang Lục Trần Châu: “Tổng Lục, mà, con chúng nội bộ tính toán ba !”
Phòng họp ngay lập tức im lặng, chỉ còn tiếng thở dốc dồn dập của Kỹ sư Lý. Tất cả đều chằm chằm Hứa Nam Châu, chờ cô đưa lời giải thích.
Hứa Nam Châu thể đưa bất kỳ lời giải thích chuyên môn nào. Cô chỉ thấy con màu đen, còn tại nó màu đen, cô chuyên ngành nên thể rõ.
Ánh mắt Lục Trần Châu luôn dán chuỗi đó. Hứa Nam Châu sai, nhất định là sai, nhưng vấn đề ở ?
“Anh gì?” Lục Trần Châu đột nhiên ngẩng đầu hỏi Kỹ sư Lý.
Kỹ sư Lý giật , trong lòng hoảng hốt, ông cẩn thận nhớ xem sai gì , lắp bắp : “ , , tính toán tất cả theo quy chuẩn thiết kế...”
“Theo quy chuẩn thiết kế...” Lục Trần Châu lẩm bẩm lặp .
Hứa Nam Châu nghĩ đến điều gì đó, cầm bản thiết kế nhanh chóng lật phía . Ở trang cuối cùng mà ai để ý, phần mô tả thiết kế, cô quả nhiên tìm thấy một điểm đen.
Đầu ngón tay cô lướt qua mấy dòng chữ nhỏ, khẽ thành tiếng: “Thiết kế dựa điều kiện địa chất thông thường...”
Lục Trần Châu cuối cùng cũng vấn đề ở , chất vấn Kỹ sư Lý: “Các khảo sát địa chất ?”
“Khảo sát địa chất?” Kỹ sư Lý sững . là ông thực hiện bước . Ngay từ đầu, ông giả định rằng nền móng ở đây cũng giống như những nơi khác ở Hải Thành, điều kiện , nên bỏ qua bước ...
Ông tái mặt giải thích: “ thiết kế ở Hải Thành suốt ba mươi năm, luôn tính toán theo dữ liệu , bao giờ xảy sai sót...”
“Đủ ! Bây giờ lúc để giải thích.” Lục Trần Chu lệnh: “Vì tìm vấn đề, lập tức dừng công trình thi công ngay, các ông lập tức bổ sung khảo sát địa chất, giảm thiểu tổn thất đến mức thấp nhất.”
Anh phản ứng cực kỳ nhanh chóng, lập tức sắp xếp công việc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-219.html.]
“Quản lý Ngô, bố trí điểm quan trắc xung quanh vết nứt, báo cáo dữ liệu mỗi giờ một , đảm bảo kết cấu định.”
“Đối với những cọc đóng xong, các ông nhanh chóng kiểm tra độ nguyên vẹn và xem tồn tại khuyết điểm rõ ràng nào .”
“Viện thiết kế lập tức sắp xếp đơn vị giám sát độc lập. thấy kết quả thí nghiệm sơ bộ trong vòng hai mươi bốn giờ.”
“Trong vòng bảy mươi hai giờ, báo cáo khảo sát địa chất đầy đủ.”
Lục Trần Chu bình tĩnh, trầm . Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, sắp xếp công việc thỏa cho bên liên quan, tất cả lập tức hành động theo lời .
Đợi xử lý xong xuôi việc, mới đầu với Hứa Nam Châu: “Chúng dậm chân tại chỗ ba ngày , nếu hôm nay cô, còn tổn thất thêm bao nhiêu nữa.”
Hứa Nam Châu thấy mắt đỏ hoe vì thức khuya, khỏi thấy thương, vỗ vai an ủi: “Tổng giám đốc Lục, chuyện gì, đừng tự gánh vác một . Nói , cũng thể san sẻ với .”
Lục Trần Chu cảm động gật đầu: “Được. Chiều mai, Tòa thị chính buổi tọa đàm doanh nhân trẻ xuất sắc. Cô nhé.”
Hứa Nam Châu: “...Sao chứ? từng tham gia những sự kiện lớn như thế.”
“ sẽ chuẩn bài phát biểu cho cô...”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Thôi cần ,” Hứa Nam Châu dứt khoát từ chối: “ bận lắm!”
Sợ tin, Hứa Nam Châu thêm: “Ngày Praha một chuyến.”
“Praha?” Cố Ngạn như tỉnh giấc khỏi một giấc mơ: “Cậu đó gì? Cậu một ?”
Hứa Nam Châu : “Đi giải quyết công việc, cùng Khương Mộ Dao. Yên tâm , sẽ .”
Lục Trần Chu khẽ thở dài: “Vừa về ?”
Hứa Nam Châu chợt nhớ : “À , mua quà cho , để ở trong căn nhà nhỏ đó. Có thời gian thì qua lấy nhé.”
Sau khi giải quyết xong rắc rối lớn của Triều Hiểu, Lục Trần Chu ở giám sát, Hứa Nam Châu và Cố Ngạn rời .
Cố Ngạn lái xe cảm thán: “Anh Lục quá đỉnh luôn, xem lúc nãy , chẳng toát khí chất chỉ huy ngút trời ?”
Hứa Nam Châu gật đầu: “Anh quả thực xuất sắc.”
Rồi cô liếc Cố Ngạn, thuận miệng : “Cậu cũng tệ.”
Cố Ngạn đồng tình sâu sắc: “ cũng thấy . nhận dạo gần đây khá thích đến công ty, cảm giác như thiên phú về mảng .”
Sau khi họ rời , Lục Trần Chu tiếp tục bận rộn đến 2 giờ sáng.