Tôi có thể nhìn thấy giá trị của vật phẩm, trở thành đóa hoa phú quý! - Chương 209

Cập nhật lúc: 2025-12-07 07:01:53
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô khoác áo choàng tắm ban công phòng ngủ, cả chìm chiếc ghế sofa mềm mại, tiếng thủy triều rút xuống và nghịch điện thoại, nhưng nhanh cô thấy chán.

Đứng dậy đến phòng khách tầng hai, Hứa Nam Châu tìm một cuốn sách trong tủ để dễ ngủ, nhưng lật qua lật , là sách ngoại văn, những ký tự đó nối liền , đừng là ru ngủ, chỉ thôi cũng thấy chóng mặt.

xuống lầu, A Lai thấy tiếng động, bước khỏi phòng, hiệu dùng tiếng Anh đơn giản hỏi Hứa Nam Châu cần gì.

Hứa Nam Châu , bằng tiếng Anh: “I just can’t sleep.” ( chỉ là ngủ .)

A Lai gật đầu, tỏ vẻ hiểu, bảo Hứa Nam Châu đợi một chút, cô bếp, hâm nóng một cốc sữa cho Hứa Nam Châu.

Hứa Nam Châu lời cảm ơn uống hai ngụm, cầm cốc trong phòng khách.

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Ánh mắt cô dừng cây đàn grand piano ở giữa phòng khách.

Không khán giả, cũng sợ phiền khác, Hứa Nam Châu dứt khoát xuống, tùy tiện đàn lung tung phím đàn.

Ban đầu chỉ là gõ loạn xạ, dần dần cô gảy vài điệu nhạc, nhưng kiểu gì cũng giống nhạc nền của phim kinh dị.

Cô càng đàn càng vui vẻ.

Đàn mười mấy phút, cô thỏa mãn đóng nắp đàn , mỉm với A Lai đang bên cạnh, trở về phòng ngủ.

===

Ngày hôm , Hứa Nam Châu tỉnh dậy một cách tự nhiên. Cô vươn tay sờ điện thoại đầu giường, màn hình sáng lên, hiển thị một tin nhắn từ Cố Ngạn.

【Hôm nay em định gì? Anh nghỉ phép .】

Hứa Nam Châu dụi mắt, nhớ kế hoạch ban đầu của dạo loanh quanh, cảm nhận phong tục địa phương, cô trả lời tin nhắn đơn giản.

Cố Ngạn trả lời . Hứa Nam Châu giờ tin nhắn gửi, đó là hai tiếng . Cô đặt điện thoại xuống, chậm rãi dậy vệ sinh cá nhân.

Khi cô xuống lầu, A Lai đang dọn dẹp phòng khách. Thấy cô xuống, mỉm chỉ bãi biển ngoài cửa sổ: “Boss.”

Hứa Nam Châu đến cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, thấy mặt biển xanh thẳm, một đàn ông đang đạp ván lướt sóng, mạnh mẽ nhảy qua từng con sóng đến con sóng khác.

Hứa Nam Châu chắc chắn hỏi: “Đó là Cố Ngạn ?”

A Lai gật đầu mạnh: “Boss!”

Hứa Nam Châu bật , vẫy tay về phía mặt biển xa xa, chẳng bận tâm thấy , đó nhà ăn để dùng bữa sáng.

A Lai chuẩn vài món đơn giản nhưng lành mạnh: salad trái cây tươi, trứng ốp la, bánh mì nướng, vài loại mứt, và một cốc sữa.

Vừa ăn xong bữa sáng, Cố Ngạn cũng vặn cầm ván lướt sóng về.

“Đợi một lát,” gật đầu với Hứa Nam Châu, “Anh tắm rửa, đồ .”

Chương 154: Ở đây đồ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-209.html.]

Hai mươi phút , hai cuối cùng cũng khỏi cửa.

Cô nghĩ Cố Ngạn sẽ vài sắp xếp nào đó, dẫn cô đến những địa điểm check-in nổi tiếng, nhưng ngờ chỉ cùng cô dạo mục đích phố.

Hứa Nam Châu thích sự sắp xếp , nếu Cố Ngạn liên tục về công việc thì sẽ tuyệt vời hơn nữa.

Hứa Nam Châu cảm thấy cạn lời, ai chuyện công việc trong khi đang nghỉ mát chứ?!

Cô đành gượng gạo chuyển chủ đề: “Haha, đến việc tăng ca họp hành cuối tuần, khi nghỉ ở đây thì thường cuối tuần?”

Cố Ngạn khựng một chút, còn kịp trả lời, Hứa Nam Châu ném một câu hỏi khác:

“Không ngờ công ty niêm yết còn những chi tiết phức tạp như . Vậy lúc cua lông mùa, đặc biệt ăn ?”

Tuy câu hỏi kỳ lạ, nhưng Cố Ngạn vẫn nghiêm túc suy nghĩ và trả lời từng câu một.

“Khi nghỉ dưỡng, ít khi để ý đó là cuối tuần ngày thường. Thường thì sách hoặc bơi.”

“Về phần cua lông, ngại mất thời gian để ăn nên ăn khá ít. Tuy nhiên, nếu em thích, đợi đến mùa sẽ cho gửi đến cho em một ít.”

Cố Ngạn hiểu rằng Hứa Nam Châu chuyện công việc, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Anh giỏi ở một với phụ nữ, gì để duy trì cách . Hỏi quá nhiều, vẻ như đang xâm phạm quyền riêng tư của cô. Nếu hỏi, chẳng hiểu gì về Hứa Nam Châu, tìm chủ đề chung.

Còn chuyện về bản , Hứa Nam Châu dường như cũng hứng thú.

Ngoại trừ công việc, chẳng tìm chủ đề nào để .

Lúc , khỏi nghĩ, nếu là Cố Ngạn, sẽ gì nhỉ?

Giống như trẻ con nũng nịu, hỏi “Châu Châu ơi, lát nữa chúng uống sữa nhé”?

Anh cảm thấy rợn , nghĩ đến Lục Trần Chu.

Khi và Hứa Nam Châu ở cùng , dường như họ chỉ tập trung việc của riêng , nhiều giao tiếp.

Thôi , thì về cua lông .

Từ việc nuôi cua lông cho đến bộ dụng cụ ăn cua chuyên dụng, chủ đề của hai càng lúc càng xa, từ lúc nào chệch khỏi phố chính tập trung khách du lịch, rẽ một con hẻm yên tĩnh.

Đây là khu dân cư địa phương, hai bên đường là những biệt thự mang kiến trúc Nam Dương.

Khi ngang qua một căn biệt thự tường trắng, Hứa Nam Châu thấy cổng sân rộng mở, vài trẻ tuổi đang khuân vác đồ đạc, đều là những hộp trang sức tinh xảo hoặc hộp đựng đồ lặt vặt.

Sau khi mang đồ , một đội mũ lưỡi trai sắp xếp chúng gọn gàng lên chiếc bàn dài trong sân, lượt mở nắp .

Chẳng mấy chốc, bộ chiếc bàn dài phủ kín các loại hộp nhỏ.

Hứa Nam Châu vô thức dừng bước, theo thói quen nheo mắt . Mặc dù những thứ trong hộp chế tác tinh xảo, nhưng hầu hết chúng đều giá trị gì đặc biệt.

Loading...