Tôi có thể nhìn thấy giá trị của vật phẩm, trở thành đóa hoa phú quý! - Chương 208

Cập nhật lúc: 2025-12-07 07:01:47
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mắt Bun Chai đảo lia lịa, trong lòng nghĩ, lúc mua ‘Câm Cún’, của hội thương mại ?!

Nếu , chắc chắn sẽ đời nào nhận.

Lãnh Hàn Hạ Vũ

cũng thể chứng minh ‘Câm Cún’ của Phòng Thương mại Hoa kiều , thứ nhất, dám hỏi; thứ hai, cho dù hỏi, hội thương mại cũng sẽ về phía Cố Sơ.

Ai mà cầm quyền thế hệ mới của nhà họ Cố tay hào phóng, e rằng dàn xếp xong xuôi .

Hắn ngước Cố Sơ, thanh niên trông vẻ ôn hòa, nho nhã, nhưng việc bẩn thỉu vô cùng!

Cố Sơ từ tốn dụ dỗ: “Ngài Bun Chai, chuyện thể lớn , nếu truyền ngoài rằng ngài giấu Hoa trong nhà, e rằng sẽ khó mà kết thúc thỏa.”

“Thế ,” Anh rút sổ séc từ túi : “Hai triệu, coi như là tiền đền bù để em ở đây định tinh thần.”

Bun Chai suy nghĩ một lát, cục tức e rằng ngậm bồ hòn ngọt .

Hắn đột nhiên bật lớn, mật khoác vai Cố Sơ: “Cố tổng sớm chứ! Đã là em trai của em ngài, đương nhiên cắt tình yêu mà nhường !”

Hắn đá một cú tên đàn em phía : “Còn mau bảo em rút lui? Cho của Cố tổng !”

--- Chương 153 ---

Chung Một Loại Người

Mấy nán lâu, nhanh chóng rời cùng Chu Á đang hôn mê.

Cố Sơ lái xe máy dẫn đường, Hứa Nam Châu .

Anh xuyên qua vài con hẻm tối tăm, ngoằn ngoèo, dừng một căn nhà dân trông bình thường.

Anh đưa tay gõ cửa, lát cánh cửa hé mở một khe hở, lộ khuôn mặt của một phụ nữ trẻ.

Cô đeo một chiếc kính gọng vàng, liếc qua Cố Sơ và Hứa Nam Châu, Chu Á phía họ.

hỏi gì, nghiêng cho họ .

Trong nhà ánh đèn lờ mờ.

Không gian lớn, một giường bệnh, một tủ thuốc, và một chiếc bàn nhỏ, đó còn đặt một bát mì gói.

Lúc Hứa Nam Châu mới phụ nữ trẻ mở cửa đang mặc một chiếc áo blouse trắng ngả vàng, còn dính vài vết m.á.u khô.

Hóa đây là một phòng khám nhỏ.

Người phụ nữ trẻ đeo găng tay một cách thuần thục, bắt đầu kiểm tra tình trạng của Chu Á.

Ngón tay cô ấn vết kim tiêm cánh tay , lật mí mắt để kiểm tra đồng tử.

“Vết thương ngoài da khó xử lý,” Cô bằng tiếng Hoa, giọng bình tĩnh: “ trong cơ thể một lượng lớn chất cấm còn sót , cần điều trị cai nghiện chuyên nghiệp.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-208.html.]

“Cảm ơn.” Cố Sơ gật đầu, đó với Hoắc Tranh: “ sẽ bảo Trợ lý Trần sắp xếp chuyên cơ, ngày mai sẽ đưa đến trung tâm điều dưỡng ở Thụy Sĩ.”

Hoắc Tranh im lặng canh giữ bên cạnh Chu Á, vẻ mặt nghiêm nghị.

Cố Sơ gì thêm, đưa Hứa Nam Châu rời khỏi phòng khám.

Trên đường về, Hứa Nam Châu cảnh phố xá lướt qua nhanh chóng, trong lòng một cảm giác mơ hồ chân thật. Cô liếc Cố Sơ đang chuyên tâm lái xe qua gương chiếu hậu.

Người đàn ông , bề ngoài là một công t.ử giàu , nuôi dưỡng chu đáo, thể tìm thấy một phòng khám bí mật ở một con hẻm tại nước ngoài bất cứ lúc nào, còn bác sĩ sẵn sàng đến ngay khi gọi.

Cô nhớ Cố Ngạn từng với Sở Văn Thiêm rằng gia đình họ dường như đang nắm cổ phần một bệnh viện nào đó, lẽ liên quan.

Xe nhanh chóng dừng cửa biệt thự, Hứa Nam Châu trả mũ bảo hiểm cho Cố Sơ, trong lòng nhiều câu hỏi nhưng bắt đầu từ .

Cố Sơ đột nhiên lên tiếng: “Bác sĩ Lâm , quen cô năm năm .”

“Lúc đó phòng khám của cô băng đảng địa phương tống tiền, tình cờ ngang qua.”

“Sau đó tài trợ cho cô mở phòng khám .”

còn tưởng cô của công ty …” Hứa Nam Châu lẩm bẩm, hỏi: “Anh tài trợ cho cô ? Tại ?”

Nói xong cô cảm thấy giọng điệu của đột ngột, đang định bổ sung thêm vài câu, Cố Sơ trả lời: “Chắc cũng gần giống lý do cô tài trợ cho Lục Trần Châu thôi.”

“Không, giống,” Hứa Nam Châu lắc đầu: “ giúp Lục Trần Châu vì cần , nhưng thừa kế chắc chắn của nhà họ Cố , tại …”

diễn tả cảm giác đó thế nào.

“Tại duy trì những mối quan hệ tưởng chừng như vô dụng ?”

Hứa Nam Châu gật đầu: “Đó chỉ là một cảm giác của thôi.”

Cố Sơ : “ quá quan tâm đến tiền, tiền đối với chỉ là một con , chi tiêu cho những cần nó sẽ ý nghĩa hơn. Hơn nữa,”

“Trên thế giới , ai thể mãi mãi thuận buồm xuôi gió, giúp đỡ hôm nay, lẽ ngày mai sẽ cứu mạng . Sẽ ngày họ cũng giúp … Tất nhiên, hy vọng sẽ bao giờ ngày đó.”

Trong đầu Hứa Nam Châu đột nhiên lóe lên điều gì đó, cô ngẩng đầu Cố Sơ, theo bản năng hỏi một câu: “Vậy những giúp , cũng là để thể dùng đến một ngày nào đó ?”

Cố Sơ kinh ngạc Hứa Nam Châu, nửa ngày, cúi đầu , đến mức vai run lên: “ giúp cô ?” Anh lắc đầu: “ từng giúp cô.”

Anh hỏi: “Nam Châu, cô nghĩ kỹ xem, chẳng là cô giúp ?”

Hứa Nam Châu thực sự nghiêm túc hồi tưởng , cô cũng bật theo.

Quả thực, về bản chất, cô và Cố Sơ là cùng một loại .

Vì những gì đang đều là những việc đôi bên cùng lợi, thì cần bận tâm đến mục đích nữa.

Có lẽ vì trải qua quá nhiều chuyện vượt quá nhận thức, khi tắm xong, Hứa Nam Châu hề chút buồn ngủ nào.

Loading...