Tôi có thể nhìn thấy giá trị của vật phẩm, trở thành đóa hoa phú quý! - Chương 196

Cập nhật lúc: 2025-12-07 07:00:33
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hứa Nam Châu với Dư Huy: “Anh đừng nghĩ nhiều, lời bà Sở đại diện cho suy nghĩ của . Ngược , đặc biệt cảm ơn đưa đến bệnh viện.”

Hứa Nam Châu lấy điện thoại , hỏi một cách thoải mái: “Chi phí viện là bao nhiêu? chuyển khoản cho .”

“Đụng đến tiền bạc thật là tổn thương tình cảm,” Dư Huy thở dài, móc từ túi mấy tờ hóa đơn: “Tổng cộng 763 đồng 5 hào.”

Hứa Nam Châu chuyển khoản cho 763.5.

Dư Huy nhận tiền xong cũng chuẩn rời .

Anh nhịn ngẩng đầu Hứa Nam Châu.

Anh bao giờ thấy cô gái nào đến thế, đôi mắt sáng đến kinh ngạc, dù ở trong cảnh đơn sơ như , cô vẫn như một viên minh châu.

Gia đình họ Sở lúc nãy và gia đình họ Cố bây giờ, đều là những gia tộc đầu ở Hải Thành, mà họ cung kính với cô đến .

Ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của cô đang cầm chiếc cốc men sứ màu đỏ mà mua từ cửa hàng tạp hóa bên cạnh, cái cốc chỉ mười lăm tệ một chiếc…

Anh nhịn hỏi: “Cô Hứa, một như cô, tại giúp ? Tại giúp phụ nữ lớn tuổi ?”

Hứa Nam Châu sững sờ, thầm nghĩ, chẳng là trùng hợp gặp thôi

Cô chỉ khẽ mỉm : “Bởi vì đáng giá.”

Dư Huy chấn động trong lòng, nghiêm túc thẳng chào theo nghi thức quân đội, : “ đại diện cho bảy đồng đội, và những dân may mắn thoát nạn, xin lời cảm ơn cô!”

Hứa Nam Châu liên tục xua tay: “Không cần như , cần như , trang trọng quá !”

Lục Trần Châu phong trần mệt mỏi chạy đến, quen với những chuyện thế , chỉ liếc Hứa Nam Châu một cái tìm bác sĩ thủ tục xuất viện.

“Hay là cô treo một cái thẻ bài .” Lục Trần Châu đề nghị: “Trên thẻ bài điện thoại của , đỡ cho tìm cô.”

Hứa Nam Châu lườm : “Sao thẳng là đeo thẻ ch.ó .”

“Thẻ ch.ó chỉ dành cho chó,” Lục Trần Châu điềm tĩnh phản bác: “Đội đặc nhiệm nước ngoài đều dùng thứ .”

Hứa Nam Châu nghĩ ngợi, phương pháp đáng để xem xét.

điều quan trọng nhất là, tránh xa những vụ t.a.i n.ạ.n lớn như một chút, thì cô mới an .

Một nhóm trở về nhà, Lâm bá chuẩn sẵn hơn chục món ăn, bày đầy bàn.

Rõ ràng Hứa Nam Châu ăn chút gì đó ở bệnh viện, nhưng lúc ngửi thấy mùi thơm thức ăn thấy đói.

Cố Ngạn là đầu tiên chạy đến bàn ăn, ước gì ngày nào cũng đến đây ăn ké.

Cậu tự lấy bát, tự xới cơm, kịp chờ đợi gắp một miếng cá mú đỏ, cho miệng thưởng thức kỹ lưỡng, đó thở dài: “Vẫn là món Lâm bá ngon nhất!”

Lâm bá đang xới cơm cho Hứa Nam Châu, : “Nói thì , sống lâu ở bờ biển, cá đúng là chút kinh nghiệm.”

Ông đưa bát cơm cho Hứa Nam Châu: “Tiểu thư, hai ngày nay cô vất vả .”

Cố Ngạn : “ nghĩ là, Châu Châu cô bớt giúp xem bói , cứ như thế nguy hiểm lắm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-196.html.]

“Ừm, đúng.” Hứa Nam Châu đáp qua loa một câu, trong lòng nghĩ, cô chỉ ngủ một ngày, rốt cuộc là do năng lực của cô mạnh hơn, là do tác dụng của t.h.u.ố.c trong bệnh viện?

Đến tối, Cố Tự mới gọi điện cho cô.

Giọng của vẫn bình tĩnh như khi, đơn giản hỏi thăm tình hình sức khỏe của Hứa Nam Châu, với cô rằng sắp xếp luật sư xong, nếu cảnh sát hỏi cung, cứ để luật sư xử lý trực tiếp.

Hứa Nam Châu cảm ơn . Mấy Cố Tự đều âm thầm giúp đỡ, đây cũng là hiếm hoi gọi điện cho cô.

Hai đơn giản bàn bạc về chuyện Đông Nam Á cúp điện thoại.

Hứa Nam Châu ngâm trong bồn nước nóng thoải mái, chiếc giường lớn mềm mại, tiếng sóng biển mơ hồ bên ngoài cửa sổ, một giấc ngủ ngon lành.

Ngày hôm , cô ngủ đến trưa mới dậy, vệ sinh cá nhân xong, ăn trưa ngoài.

Cô quyết định mua một vài bộ quần áo phù hợp để Đông Nam Á.

Xem lướt qua các bài đăng du lịch mạng, hầu hết đều khuyên mặc áo hai dây, quần đùi, càng mát mẻ càng .

Hứa Nam Châu nghĩ, cùng Cố Tự, lấy công việc là chính, nên cô mua thêm vài bộ quần áo kín đáo hơn.

Mang đồ về tiểu dương lâu, Hứa Nam Châu mở hộp thư điện t.ử , xong thư mới thì còn việc gì khác.

lúc cô chuẩn đặt điện thoại xuống xem TV thì tiếng thông báo tin nhắn vang lên.

Mở xem, là Triệu Mẫn Hoa.

Triệu Mẫn Hoa gửi vài bức ảnh giường ngủ, kèm theo một tin nhắn thoại:

【Châu Châu , con xem con thích giường nào?】

Hứa Nam Châu dám mở ảnh , chỉ ảnh thu nhỏ thôi thấy tối sầm mặt mũi.

Chiếc giường gỗ gụ phong cách cán bộ già, chiếc giường “công chúa” màu hồng huỳnh quang…

Triệu Mẫn Hoa gửi thêm một tin nhắn thoại:

【Mẹ thấy cái giường gỗ gụ hợp, hợp với phong cách tổng thể của ngôi nhà đấy, con thấy ?】

Hứa Nam Châu thấy ? Hứa Nam Châu thấy.

Cô vội vàng trả lời bằng tin nhắn thoại:

【Mẹ ơi, tuyệt đối đừng mua, đợi con về chọn!】

Lâm bá cô sắp về nhà, vội vàng gói rau tươi, hoa quả trong nhà thùng xốp, bảo cô mang về nhà.

“Cô sớm thì , giờ gấp quá, cũng mua đồ tươi sống.”

Hứa Nam Châu vốn nghĩ đến việc mang đồ về nhà, nhưng nghĩ nửa năm nay chỉ lo việc công ty, quả thực lơ là bố nhiều, trong lòng thấy áy náy.

Lâm bá hỏi: “Tiểu thư định ở nhà mấy ngày?”

Lãnh Hàn Hạ Vũ

“Con về mua ít đồ, ngày mai sẽ .”

Loading...