Chủ đại lý xe đợi sẵn ở cửa. Vừa thấy chiếc Maybach đặc trưng của Cố Tự, ông lập tức chạy lên, sốt sắng kéo cửa xe: “Tổng giám đốc Cố! Gió nào đưa ngài đến đây thế ?”
Cố Tự vì đơn giản hóa việc nên tất cả xe của đều mua ở chỗ ông . Lần cháy mất một chiếc, đó tậu một chiếc y hệt ở đây.
Hứa Nam Châu nhanh nhẹn nhảy xuống xe, : “Anh cùng ! Ông chủ, xe của chuẩn xong ?”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Ôi, là cô Hứa!” Ông chủ đại lý xe lúc mới thấy Hứa Nam Châu, ông vội vàng động tác mời: “Xong , xong xuôi cả , mời cô theo lối .”
Ở giữa phòng trưng bày, một chiếc xe thể thao phủ vải nhung đỏ yên lặng đậu đó. Hai nhân viên kinh doanh đeo găng tay trắng, kéo tấm vải “xoẹt” một tiếng, giống như đang khai mạc một tác phẩm nghệ thuật.
Chiếc Ferrari màu đỏ lửa rực rỡ hiện mặt .
Tuy đây là thứ hai nhận xe, nhưng tâm trạng Hứa Nam Châu còn phấn khích hơn .
Cô vòng quanh xe hai vòng, hào hứng nhờ nhân viên bán hàng chụp ảnh giúp cô ở nhiều góc độ.
Cố Tự nhướng mày: “Chiếc xe đấy, hợp với cô.”
Hứa Nam Châu mở cửa cánh bướm: “ đưa dạo một vòng nhé?”
Cố Tự xe: “Hay quá, vẫn còn nợ cô một bữa ăn.”
Hứa Nam Châu nhớ rõ chuyện là khi nào, nhưng trong ấn tượng thì quả thật câu đó.
Cố Tự nhắc nhở cô: “Tối hôm tiệc tân gia, cô còn nhớ ?”
Hứa Nam Châu lúc mới nhớ .
Cô xe, hưng phấn sờ chỗ , chạm chỗ . Một lát , cô hỏi Cố Tự: “Anh lái ?”
Cố Tự ngẩn , phản ứng đầu tiên là: “Cô bằng lái ?”
“Đương nhiên!” Hứa Nam Châu : “ chỉ là lái Ferrari thôi.”
Cố Tự mở cửa xe: “ lái giúp cô đến một chỗ vắng vẻ.”
Anh lái xe tỉ mỉ giải thích cho Hứa Nam Châu công dụng của từng nút bấm, lặp lặp vài mà hề tỏ phiền phức.
Sau khi xác nhận cô ghi nhớ, Cố Tự dừng xe bên đường, nhường cho Hứa Nam Châu lái.
Hứa Nam Châu kiểm soát lực, đạp ga một cái, chiếc xe gầm lên, phóng vọt như tên bắn. Cả hai quán tính đẩy mạnh lưng ghế.
Cố Tự nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn, đôi mắt lấp lánh của cô, bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng cũng vô thức theo.
Chiếc xe chạy thẳng đến nhà hàng đỉnh núi, nơi Cố Tự đặt chỗ.
Hứa Nam Châu xem thực đơn, gọi một phần đĩa thập cẩm đặc biệt của đầu bếp, gọi thêm gì nữa, cô đóng thực đơn .
Cố Tự : “Đừng tiết kiệm tiền cho .”
Anh gọi thêm vài món nữa, cùng với hai món tráng miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-188.html.]
Tài nấu nướng của Lâm Bá ngon, còn ngon hơn nhà hàng , nhưng khí ở đây thì tuyệt vời.
“Hôm nay đến sớm,” Giọng Cố Tự mang theo chút tiếc nuối: “Nếu đến buổi tối, còn thể xem màn trình diễn ánh sáng.”
Nói xong, chợt nhớ điều gì đó, hỏi: “Tuần Đông Nam Á hai ngày, nếu cô hứng thú, thể cùng xem thực địa dự án.”
Anh dừng , bổ sung: “Hoắc Tranh và Lisa còn hỏi thăm cô, mời cô dùng bữa.”
Hứa Nam Châu xác nhận ngày cụ thể với , đó suy nghĩ một lát, và đồng ý.
Sau khi ăn xong, Hứa Nam Châu đưa Cố Tự về nhà . Cố Tự cô hiếm khi tự lái xe, yên tâm nên bảo tài xế đến dinh thự nhỏ đón , tránh để Hứa Nam Châu đưa .
===
Vài ngày , nhịp sống của Hứa Nam Châu đột nhiên chậm .
Mỗi ngày, cô chỉ kiểm tra email, xem các thư Cố Tự gửi đến vấn đề gì .
Về phía Lục Trần Chu, cô cũng cần bận tâm, hiện tại đang tập trung trung tâm nghiên cứu và phát triển mới của Thần Húc.
Gần đây, Hứa Nam Châu mê mẩn việc săn lùng các món ăn ngon trong thành phố. Niềm vui lớn nhất của cô mỗi ngày là lái chiếc Ferrari đỏ chói của , băng qua các con phố lớn nhỏ để tìm kiếm hương vị tuyệt vời.
Mỗi nếm món ngon, cô đều gói một phần cho Lâm Bá.
Sau khi ăn xong, Lâm Bá luôn thể tái tạo hương vị tương tự, thậm chí còn cải tiến theo khẩu vị của cô.
Sáng sớm hôm nay, Hứa Nam Châu theo lệ thường lái chiếc “tiểu đỏ” của ngoài. Điểm đến là một quán tào phớ lâu đời cho là mở ba mươi năm ở phía Nam thành phố.
Việc thể nổi tiếng với một món ăn sáng bình dân như chắc chắn bí quyết riêng.
Cô đậu xe bên lề đường, bước đến cửa hàng thì gặp một bà lão tóc bạc ngược chiều.
Khoảnh khắc lướt qua , khóe mắt Hứa Nam Châu dường như thoáng thấy một vầng đen.
Hứa Nam Châu đột ngột đầu , bà lão vài mét. Cô nhanh chân đuổi theo, giả vờ lơ đãng liếc sang.
như dự đoán, vầng đen đó vẫn còn ở đó, và nó tụ ngay n.g.ự.c bà lão.
Cô ngước khuôn mặt bà, môi tím tái, sắc mặt tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi mịn.
“Bác gái,” Hứa Nam Châu vội vàng chặn bà : “Bác đang cảm thấy khỏe ạ?”
Bà lão ngây một lúc, gượng ép nở một nụ : “ , cảm ơn cháu quan tâm!”
Nói , bà định bước tiếp.
Hứa Nam Châu yên tâm, đuổi theo: “Bác ơi, sắc mặt bác thực sự tệ, là đến bệnh viện kiểm tra một chút?”
“Cháu gái, cháu thật bụng.” Bà lão xua tay: “ chỉ mệt thôi, về nhà nghỉ ngơi là .”
Thấy lớn tuổi cố chấp , Hứa Nam Châu cũng còn cách nào khác, chỉ thể bóng dáng bà dần khuất xa.