“Cô yên tâm, lặn lội đường xa đến đây một chuyến, tiền nhất định sẽ chuyển cho cô, cô cần nguyền rủa như .”
Hứa Nam Châu sang Sở Văn Thiêm: “Đưa bố bệnh viện kiểm tra .”
Lời đến đây là hết, nhiều cũng vô ích, Hứa Nam Châu rời .
Phía truyền đến tiếng ông Sở quát mắng Sở Văn Thiêm, đại khái là mắng việc, tìm kẻ lừa đảo.
Cố Ngạn hỏi: “Đầu óc ông thật sự vấn đề ?”
Hứa Nam Châu gật đầu.
Cô cho ông , ông tin , đó là tạo hóa của ông .
Ông Sở mắng Sở Văn Thiêm một trận, ký một tấm séc, ném lên bàn việc: “Cầm lấy! Sau nhớ mở to mắt , chỉ lo lớn xác thôi!”
Sở Văn Thiêm bước tới cầm tấm séc, ông Sở ngẩng đầu một cái.
Có lẽ là ngẩng đầu quá cao và quá nhanh, ông đột nhiên cảm thấy cổ và thái dương đau nhói.
Cơn đau buốt ập đến như sóng thần, mắt ông Sở tối sầm , ông ngã vật xuống đất.
Sở Văn Thiêm giật , dám di chuyển bố , gọi vài tiếng thấy động tĩnh, vội vàng liên hệ bác sĩ.
Xe cứu thương đến, Sở Văn Thiêm nghĩ ngợi gì, hét lên với bác sĩ: “Đầu của ông ! Đầu ông vấn đề!”
Bà Sở cũng chạy đến, bà kéo Sở Văn Thiêm: “Sao con bố con vấn đề ở đầu?”
Sở Văn Thiêm sững sờ, nghĩ đến Hứa Nam Châu, chút chắc chắn.
Cậu gì, bác sĩ an ủi: “Yên tâm, chúng sẽ kiểm tra diện.”
Hai giờ , bác sĩ cầm kết quả kiểm tra bước , với bà Sở và Sở Văn Thiêm đang đợi bên ngoài: “Quả thật là bệnh lý ở vùng đầu.”
Ông đưa tờ báo cáo cho bà Sở: “Viêm động mạch tế bào khổng lồ.”
Bà Sở nhận lấy tờ báo cáo, hai cái hiểu gì, vội vàng hỏi: “Bác sĩ, chữa ?”
Bác sĩ gật đầu: “Bây giờ mới chỉ là giai đoạn đau đầu, nếu can thiệp sớm thể ngăn ngừa các triệu chứng nghiêm trọng hơn …”
Trong lòng Sở Văn Thiêm dậy sóng, nhớ lời bố , ngắt lời bác sĩ: “Bác sĩ, bố ông đau cổ, thành đau đầu ạ?”
Bác sĩ kiên nhẫn giải thích: “Đó là do cơn đau phóng xạ, khiến ông lầm tưởng là đau cổ, tình trạng phổ biến.”
Sở Văn Thiêm hỏi: “Ông còn thấy hào quang gì đó…”
“Đó chính là triệu chứng nghiêm trọng hơn mà . Căn bệnh , nếu phát hiện muộn, sẽ dẫn đến mù lòa.”
Bác sĩ rời , đến lượt bà Sở hiểu.
“Văn Thiêm, con hỏi bác sĩ những câu đó?”
Sở Văn Thiêm lẩm bẩm: “Mẹ, con gặp một cao nhân.”
Hứa Nam Châu một chút nào sai, thật sự là chuyện ở đầu…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-180.html.]
12.[Cô khác với những kẻ thần côn nước đôi !
Bà Sở hỏi: “Chuyện gì? Cao nhân ở ? Là vị đại sư mà bố con bảo con mời ?”
Sở Văn Thiêm kể hết những chuyện xảy hôm nay cho bà Sở , bà vô cùng kinh ngạc.
“Cô là xem phong thủy ? Sao còn xem bệnh tật của con ?”
Sở Văn Thiêm đoán: “Xem phong thủy chắc chỉ là một trong những khả năng của cô thôi. Đại sư huyền học thì xem đủ thứ!”
Bà Sở cau mày, trong hành lang, cuối cùng mặt Sở Văn Thiêm, hỏi: “Con xem, cô tìm đứa con hoang bên ngoài của bố con ?”
Sở Văn Thiêm ngạc nhiên : “Làm thể? Thám t.ử tư còn tìm thấy! Hơn nữa, tìm luôn cần vật trung gian gì đó chứ?”
Bà Sở gật đầu, lời con trai bà cũng lý.
Ông Sở giấu đứa bé đó kỹ, bà tốn nhiều công sức, bao nhiêu tiền, mà vẫn tìm thấy .
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Nếu bà thấy giấy giám định quan hệ cha con trong két sắt, bà cũng tên khốn đó bên ngoài, còn sinh cả con .
Sở Văn Thiêm tiếp: “Chưa đến việc cô bằng lòng giúp chúng , cho dù cô giúp, cũng kiếm tóc vật dụng cá nhân gì đó của thằng bé chứ.”
“Mẹ, đừng nghĩ nhiều nữa, tìm đứa con riêng đó ích gì? Điều quan trọng là tranh thủ lúc ông ngoại còn khỏe, để bố lập di chúc sớm!”
Bà Sở tầm quan trọng của việc , ông ngoại của Sở Văn Thiêm vốn là cán bộ cấp Phó Tỉnh, tuy về hưu nhưng ông vẫn là duy nhất ông Sở kiêng dè.
ông Sở quá xảo quyệt, hễ nhắc đến chuyện , ông chịu thêm.
Bà Sở hỏi Sở Văn Thiêm: “Sao con giới thiệu vị đại sư đó cho ? Để hỏi cô xem.”
Sở Văn Thiêm thở dài: “Con còn thông tin liên lạc của cô , gặp cô thì nhờ Cố Ngạn dẫn mối.”
Đến bây giờ, khóe miệng vẫn còn đau.
Bà Sở nghĩ ngợi, : “Dù thế nào nữa, con tìm cô khi bố con xuất viện!”
Sở Văn Thiêm hiểu: “Tại ạ?”
“Lòng bố con hướng về con hồ ly tinh bên ngoài , chúng thể để mất một trợ thủ đắc lực như !”
--- Chương 133 ---
Tấm lòng của Sở Văn Thiêm
Sở Tân Nghiệp chậm rãi mở mắt, phát hiện đang giường bệnh.
Sở Văn Thiêm đang bên cạnh chơi game điện thoại.
Sở Tân Nghiệp gọi một tiếng, Sở Văn Thiêm dám chơi game nữa, vội vàng dậy, bấm nút giường bệnh, điều chỉnh giường lên.
Sở Tân Nghiệp xoa xoa thái dương đang căng cứng, bối rối hỏi: “Bố ?”
“Không bố đang ở văn phòng ?”
Sở Văn Thiêm : “Bố, bố ngất xỉu, nên con đưa bố đến bệnh viện.”
Sở Tân Nghiệp cau mày: “Sao bố ngất xỉu… bệnh đốt sống cổ ? Hay là thiếu m.á.u não?”