“Thế , cô Hứa, cô chỉ cần đến xem qua một chút thôi ? Tiền sẽ trả đủ thiếu một xu, để còn cái mà ăn với bố .”
Cậu nghĩ ngợi, tiếp: “Thành thật mà với cô, bố mời hai vị đại sư đến xem , họ đều là vấn đề gì, nên cô cũng chỉ là để cho lệ.”
Hứa Nam Châu thiếu sáu trăm ngàn NDT , cô chỉ tò mò, pho tượng Phật tà môn đó rốt cuộc là chuyện gì.
Sở Văn Thiêm còn bày bộ dạng nếu cô giúp thì sẽ lập tức quỳ xuống, nên cô gật đầu đồng ý.
Sau Cố Ngạn mới với Hứa Nam Châu, nhà họ Sở chỉ mỗi Sở Văn Thiêm là con trai, mà bố còn một đứa con riêng bên ngoài.
Đứa con riêng đó gần đây mưa gió mặt bố Sở Văn Thiêm, cán cân trong lòng ông Sở bắt đầu nghiêng về phía đứa con bên ngoài, vì Sở Văn Thiêm gỡ một ván, bố bảo gì, chỉ thể c.ắ.n răng mà .
Thấy Hứa Nam Châu gật đầu, Sở Văn Thiêm mừng rỡ khôn xiết, cho Hứa Nam Châu xe của Cố Ngạn.
“Cái xe rách của , chỉ lái cho thoải mái thôi, thì xóc nảy c.h.ế.t, cô đợi chút, gọi tài xế đến.”
Rất nhanh, một chiếc Rolls-Royce dừng mặt họ.
Sở Văn Thiêm nịnh nọt giúp cô che chắn cửa xe, đợi đến khi Hứa Nam Châu định, nhẹ nhàng đóng cửa .
Trên đường, Hứa Nam Châu hỏi Sở Văn Thiêm về một thông tin về pho tượng Phật, và pho tượng đó đặt trong văn phòng của bố Sở Văn Thiêm, tốn hàng triệu NDT để thỉnh về.
Còn về việc tại Sở tổng cảm thấy pho tượng vấn đề, Sở Văn Thiêm : “Cái dám hỏi? Bình thường còn chẳng dám văn phòng ông .”
Không lấy thông tin gì từ Sở Văn Thiêm, Hứa Nam Châu đành chờ đến văn phòng xem.
Sở Văn Thiêm báo cho bố là Hứa Nam Châu đang đường đến, ông Sở lập tức hủy bỏ tất cả các cuộc họp buổi chiều và đợi nhóm họ trong văn phòng.
Lúc Hứa Nam Châu bước cửa, ông Sở chuẩn tâm lý, nhưng khi thấy cô đầu, ông vẫn chút ngạc nhiên.
“Không ngờ Đại sư trẻ và xinh đến thế.” Ông suy nghĩ của .
Hứa Nam Châu miễn nhiễm với câu , cô gì, chỉ khẽ mỉm .
Vừa đầu, cô chú ý đến pho tượng Phật .
Cô bước tới, nheo mắt quan sát.
Ông Sở cung kính theo cô, giữ cách một , và giải thích nhỏ giọng:
“Hứa Đại sư, nửa tháng , nhờ thỉnh pho tượng , tốn nhiều tiền, nào ngờ đầu tiên quỳ lạy xảy chuyện.”
“ quỳ xuống, cổ bắt đầu đau, thể cúi thấp xuống . Bạn bè còn đùa, rằng tượng Phật và quen, chấp nhận sự quỳ lạy của .”
“Lúc đó nghĩ nhiều, cứ tưởng là do việc mệt mỏi quá, đốt sống cổ vấn đề, nhưng khám và gì nghiêm trọng.”
“Những , chỉ cần quỳ lạy hướng về phía nó, cổ đau dữ dội, hơn nữa, khi ngẩng đầu lên còn thấy Phật quang!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-179.html.]
“Hào quang đó như một vòng ánh sáng, lâu thấy hoa cả mắt.”
“Vì đang nghĩ, pho tượng khắc với …”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
--- Chương 132 ---
Cổ là Đầu?
Nói đến đây, ông cảm thấy giải thích rõ ràng chuyện, dám mở lời nữa, chỉ biểu cảm của Hứa Nam Châu, chờ đợi cô đưa kết luận.
Hứa Nam Châu quan sát kỹ. Trong mắt cô, đầu tượng Phật phát ánh sáng màu xanh dương. Dựa theo khả năng của cô, giá trị của nó hai triệu NDT.
nếu tượng Phật vấn đề, lẽ ánh sáng màu đen chứ?
Đến giờ, Hứa Nam Châu hiểu rõ về ánh sáng đen hoặc xám, chỉ rằng, khi ánh sáng đen xuất hiện đầu một , thì đó khả năng cao là kẻ .
Còn vật phẩm nếu ánh sáng đen, thì đa là tự động xuất hiện, giống như một lời cảnh báo.
Cô pho tượng Phật, nhưng thấy ánh sáng đen.
Thêm đó, hai vị đại sư pho tượng vấn đề, Hứa Nam Châu câu trả lời trong lòng.
Cô đầu với ông Sở: “Sở tổng, xem qua, tượng Phật vấn đề gì.”
Nụ của ông Sở cứng đờ mặt, dừng một lát hỏi: “Chỉ thế thôi? Cô tính toán gì ? Không dùng la bàn gì đó…”
Hứa Nam Châu lắc đầu: “Không cần tính, nó vấn đề.”
Ông Sở bắt đầu nghi ngờ Hứa Nam Châu, cô xem quá nhanh. Hai vị đại sư đến đây, một là đủ đồ nghề, hai là đưa kết luận khi suy nghĩ lâu.
Ông nghi ngờ cô gái trẻ là diễn viên do Sở Văn Thiêm tìm đến để lừa ông .
Ông liếc Sở Văn Thiêm, ánh mắt đầy cảnh cáo và trách móc. Sở Văn Thiêm khỏi rụt cổ .
Ông Sở chắp tay lưng về phía ghế văn phòng, : “Nếu , xin cảm ơn cô, cô thong thả.”
Ông lưng , Hứa Nam Châu thấy ánh sáng đen!
Ánh sáng đen quả nhiên là chủ động xuất hiện, bao quanh vùng thái dương của ông Sở.
Hứa Nam Châu lên tiếng nhắc nhở: “Sở tổng, vấn đề ở .”
Ông Sở xuống, ông tiện miệng hỏi: “Vấn đề ở ?”
Hứa Nam Châu : “Ông nên chụp CT não, kiểm tra xem phần đầu vấn đề gì .”
Ông Sở : “Cô Hứa, cô thật đùa. Rõ ràng đau cổ, mà cô là đau đầu. Cô chép bài mà còn chép cho đúng ?”