Tôi có thể nhìn thấy giá trị của vật phẩm, trở thành đóa hoa phú quý! - Chương 167

Cập nhật lúc: 2025-12-07 06:57:38
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bác Lâm ha hả: “Được thôi, thạo chế biến cua hoàng đế! Muốn năm từng ở tàu đ.á.n.h cua tận hai tháng đấy!”

Cố Ngạn , hỏi nhỏ Hứa Nam Châu: “Châu Châu, kiếm quản gia quý giá ? Tớ ở cùng ông mấy hôm nay thấy ông thứ! Tớ cũng tìm một như .”

Hứa Nam Châu thật: “Ông tự tìm đến tận cửa.”

Cố Ngạn lẩm bẩm: “Tự tìm đến tận cửa? Sao tớ gặp chuyện như nhỉ…”

Cậu xuống, yên tĩnh một lúc, nhớ chuyện vui, toe toét với Hứa Nam Châu: “Châu Châu, , tớ Bàn Thạch Trấn, bảo tớ mang theo bộ phim ‘Hôm nay cũng chuyện gì to tát’ ?”

“Tớ tiện thể mang theo một cái máy chiếu, chiếu cho dân làng xem trong lều, họ thích lắm!”

“Tớ bộ phim , rating đạt 1.7 cơ mà, , tớ cũng yêu thích, nhưng ở đó, ngay tại Bàn Thạch Trấn, tớ thấy họ yêu thích bộ phim của chúng đến thế, ? Tớ đặc biệt, đặc biệt vui luôn.”

“Niềm vui , thế nào nhỉ, còn hơn cả việc đấu giá món đồ yêu thích nhất của tớ, giành chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn, đó là một niềm vui, ừm, vô vị lợi.”

“Họ bộ phim là do công ty chúng sản xuất, ai cũng chụp ảnh chung với tớ đấy!”

Cậu lấy điện thoại , mở album ảnh cho Hứa Nam Châu xem.

“Tớ sẽ in những bức ảnh , dán lên bức tường ảnh ngay lối Yến Nam Phi, dán ở vị trí trung tâm nhất.”

Cố Ngạn nhớ trải nghiệm hôm đó, đôi mắt lấp lánh một thứ ánh sáng mà Hứa Nam Châu từng thấy.

--- Chương 123 ---

Người cũng tệ

Hứa Nam Châu nghiêng đầu kỹ , lạnh lùng một câu: “Cậu cứ như thể nhân tính thanh lọc .”

Cố Ngạn phản bác: “Nói về thanh lọc, tớ một ý tưởng bàn bạc với .”

“Nói .”

“Tớ quyên góp cho Bàn Thạch Trấn.” Cậu bỏ chân bắt chéo xuống, nghiêng về phía : “Dùng danh nghĩa của Yến Nam Phi. Cậu thấy ?”

Hứa Nam Châu: “Được thôi, cụ thể thế nào, cứ tự quyết định là .”

Cô chợt nhớ đến một : “Cảnh sát Trịnh ? Lúc đó cùng , đưa về ?”

Cố Ngạn suy nghĩ một chút: “Hình như Đội trưởng Vương hỏi , đó cứu trợ thiên tai, nên chúng về .”

Hứa Nam Châu nhớ , ngay khi họ đến thị trấn, Trịnh Hoán lập tức tham gia đội chống lũ, những ngày đó họ gặp .

Không ngờ quyết định ở đó luôn.

Bác Lâm , lau tay hỏi Hứa Nam Châu: “Tiểu thư, cô mời bạn bè đến dự tiệc tân gia ?”

Hứa Nam Châu thích yên tĩnh, theo bản năng cô bài trừ những cuộc xã giao đông , dứt khoát từ chối: “Thôi cần , chúng vài ăn một bữa cơm là coi như tiệc tân gia . Chọn ngày bằng gặp ngày, ngay hôm nay .”

Nói xong, cô còn cố ý liếc Cố Ngạn một cái.

Chỉ thích bày vẽ mấy chuyện , Hứa Nam Châu cảm thấy gợi ý của đủ rõ ràng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-167.html.]

Cố Ngạn nhận ánh mắt của Hứa Nam Châu, ngẩn một chút, vẫn mở miệng hỏi: “Chỉ chúng thôi ? Không mời ai khác nữa ?”

Hứa Nam Châu khỏi nghĩ đến Cố Tự.

Họ qua nhiều như , chuyện công lẫn chuyện riêng, theo lẽ thường cũng coi như bạn bè , dù cũng nên mời đến mới thất lễ.

mà, Hứa Nam Châu luôn cảm thấy khó xử khi đối diện với .

Có lẽ vì mấy mất mặt của cô đều thấy.

, Hứa Nam Châu nghĩ một cách vẹn cả đôi đường.

Để Cố Ngạn mời.

Cố Ngạn và trai hợp , chắc chắn sẽ từ chối mở lời, như cô sẽ lý do chính đáng.

Lần gặp Cố Tự, cô sẽ lấy Cố Ngạn lá chắn.

"Cố tổng, mời đến dự tiệc tân gia của , nhưng Cố Ngạn tính khí thất thường, tiện khó , xin thông cảm."

Hoàn hảo!

Hứa Nam Châu ngập ngừng mở lời: “Hay là… gọi cả trai đến .”

Quả nhiên, Cố Ngạn bĩu môi: “Gọi ai thì gọi, gọi chứ?”

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Hứa Nam Châu hài lòng, giả vờ tiếc nuối : “Vậy nếu thấy khó xử thì thôi, mời nữa.”

Cố Ngạn gì, nhưng Bác Lâm lên tiếng: “Như , tiểu thư. Lần Cố tổng giúp chúng nhiều, vẫn nên hỏi xem rảnh thì hơn?”

!” Cố Ngạn bỗng nhiên : “Chúng nợ ân tình mà! Thôi , tớ tạm thời gác ân oán, gọi qua ăn cơm chung.”

Hứa Nam Châu: “…”

Cố Ngạn cầm điện thoại lên định gọi, vỗ trán: “Quên mất! Cố Tự Đông Nam Á ?”

Bác Lâm cũng nhớ : “! Lần liên lạc với , đang ở Đông Nam Á.”

Hứa Nam Châu thở phào nhẹ nhõm.

,” Bác Lâm : “Đó là chuyện của một tuần , Cố tổng về thì ?”

Hứa Nam Châu: “…”

Cố Ngạn : “Có lý, để tớ hỏi thử.”

Hứa Nam Châu nghịch nĩa ghim trái cây, dựng tai lên điện thoại của Cố Ngạn.

“Alo! Làm gì đấy? Anh đang ở ? gì cả, hỏi ? Anh còn ở Đông Nam Á ? Giọng điệu gì á? Giọng điệu của đấy! Anh thích trả lời thì trả lời! Sao hả? Anh dựa mà quản ?"

Hứa Nam Châu đơ , mới mấy câu cãi ?

nhịn thầm, lắm, cứ cãi tiếp . Lát nữa cúp máy luôn, thế là khỏi cần nhắc chuyện ăn uống nữa!

Loading...