Lục Trần Chu tiếp tục: “Sau đó Dịch gọi điện đến, ông nhớ bạn tên Lão Trịnh, nhắc đến trong đội một Tiểu Trương, Bác Lâm ủy thác giúp cô. Chúng sang tìm Bác Lâm.”
Bác Lâm bưng một đĩa đào vàng cắt sẵn, đặt mặt Hứa Nam Châu, xuống bên cạnh, : “Lúc đó cô mất liên lạc ba ngày , đều lo lắng, vì tìm bạn bè hỏi điện thoại vệ tinh ở đó, cuối cùng mới liên lạc với cô.”
Nói đến đây, Hứa Nam Châu vô cùng may mắn: “May mà hai liên lạc với .”
Bác Lâm : “Chúng chia hai nhóm, Lục tổng ở chỉ đạo, còn và Cố nhị thiếu trực thăng đến đón cô, và theo yêu cầu của cô, mang theo nhiều vật tư và t.h.u.ố.c men, , đúng , còn mười sáu tập phim truyền hình nữa.”
Cố Ngạn tìm thuê trực thăng, Bác Lâm tìm phi công.
Phi công đây từng là phi công thử nghiệm chiến đấu cơ trong quân đội, kỹ thuật và can đảm. Đổi sang khác, thật sự dám bay tuyến đường .
Họ cũng dừng ở sườn dốc đó, Đội trưởng Vương dẫn đợi sẵn ở đó, thấy họ đến giúp dỡ vật tư xuống.
Cũng may Hứa Nam Châu kịp thời nhắc nhở họ mang theo vật tư khi ngất xỉu, việc chỉ giúp giảm bớt áp lực vật tư cho đội của Đội trưởng Vương, mà còn tạo điều kiện thuận lợi cho Cố Ngạn và Bác Lâm.
Nếu , ai thời gian rảnh rỗi dẫn đường cho họ đến Bàn Thạch Trấn chứ?
Bác Lâm uống một ngụm , : “Đến Bàn Thạch Trấn, chúng mới tình trạng của cô lúc đó tệ đến mức nào, lúc đều sợ hãi. May mắn là Cố nhị thiếu trông vẻ kinh nghiệm, rằng đây là bệnh cũ của cô, do việc quá sức mà thôi, chỉ cần ăn ngon ngủ kỹ, vài ngày là .”
“ thử đút cho cô ăn, thấy cô vẫn chủ động nhai và nuốt, nên suốt dọc đường chúng thỉnh thoảng cho cô ăn.”
Nói đến đây, Hứa Nam Châu nhớ điều gì: “ lờ mờ nhớ hình như ai đó nhắc đến máy bay riêng, đó là thật mơ ?”
“Là thật, tiểu thư.” Bác Lâm thẳng : “Nói đến đây, cần xin cô. Chưa sự cho phép của cô, thuê một chiếc máy bay của Tập đoàn Cố thị để đưa cô về Hải Thành, xin cô lượng thứ.”
Lúc đó Cố Tự chuyện, chủ động đề nghị cho họ mượn máy bay, nhưng Bác Lâm rõ mối quan hệ giữa Hứa Nam Châu và nhà họ Cố, nên đề nghị thuê.
Hứa Nam Châu hài lòng : “Bác .”
Chuyện chẳng liên quan gì đến Cố Ngạn, càng hề dính dáng gì đến Tập đoàn Cố thị, thể để họ cho cô mượn máy bay miễn phí .
Nói đến máy bay riêng, cô chỉ thấy phim, ngờ cô !
Vậy mà là lúc cô bất tỉnh...
Thậm chí còn kịp chụp một tấm ảnh đăng lên mạng!
Hứa Nam Châu vô cùng đau khổ: “ đầu tiên máy bay riêng, mà, mà chẳng cảm nhận tí nào! bỏ lỡ cơ hội vàng !”
Lục Trần Chu ngạc nhiên vẻ khoa trương của cô: “Không cần tiếc nuối như , với tốc độ kiếm tiền của cô, việc mua một chiếc cũng chẳng khó.”
Hứa Nam Châu ngẩng đầu: “Thật ? mua nổi ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-166.html.]
Lục Trần Chu thầm tính toán trong lòng.
Máy bay, trang trí nội thất, phí nhiên liệu, phí bảo trì, lương phi hành đoàn, phí bảo hiểm, phí cất hạ cánh, phí đậu, phí xin đường bay…
“Năm , cố gắng năm mua một chiếc.”
Hứa Nam Châu thở dài thườn thượt: “Vẫn tiếc quá!”
Hứa Nam Châu mở điện thoại, nhắn tin cho Cố Ngạn, báo cho cô tỉnh.
Vừa gửi , cô thấy tiếng xe dừng bên ngoài.
Bác Lâm dậy: “Chắc là Cố nhị thiếu đến .”
“Cố Ngạn?” Hứa Nam Châu hỏi: “Cậu tỉnh ?”
“Chắc ,” Lục Trần Chu giải thích: “Kể từ khi Tiểu Cố ăn món ăn của Bác Lâm , ngày nào cũng đến đây ăn chực.”
Anh dừng , bổ sung thêm: “Lấy cớ là đến thăm cô.”
Đang chuyện, Cố Ngạn ôm đồ lỉnh kỉnh bước .
Bác Lâm định đỡ hộp đồ trong tay , nhưng Cố Ngạn nghiêng tránh: “Cháu tự , trong xe còn hai thùng nữa cơ! Toàn là hàng vận chuyển bằng đường hàng đến, cua hoàng đế Kamchatka, bào ngư viền đen Úc, tôm hùm xanh Brittany, và cả dưa lưới Shizuoka nữa…”
Vừa ngẩng đầu lên, thấy Hứa Nam Châu đang ngay mặt, mừng rỡ hét lớn: “Châu Châu, tỉnh ! Tuyệt vời quá, lát nữa tớ đòi tiền của Cố Tự mới .”
Hứa Nam Châu mơ hồ: “Cái gì với cái gì ? Mà mang nhiều nguyên liệu đến gì?”
Cố Ngạn nhanh nhẹn đặt đồ xuống, chỉnh trang quần áo: “Dựa kinh nghiệm phong phú của tớ, tớ đoán sẽ tỉnh hôm nay. Cố Tự tin, nên chúng tớ đ.á.n.h một ván cược.”
Cậu cầm cốc nước bàn, rót một cốc nước lạnh, ực một cạn sạch, đắc ý : “Cậu thấy , hiểu nhất chắc chắn là tớ , cứ thế mà kiếm năm mươi nghìn tệ mất công sức gì!”
Cậu cúi đầu gõ phím lạch cạch nhắn tin, chắc là khoe khoang với Cố Tự .
Cậu với Hứa Nam Châu: “Năm mươi nghìn tệ, hai chúng chia đôi!”
Hứa Nam Châu khá phục , lúc nào cũng tràn đầy năng lượng như .
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Giỏi thật đấy, lấy tớ đ.á.n.h cược mà còn chia cho tớ một phần.”
“Đương nhiên !” Cố Ngạn rạng rỡ khoe hàm răng trắng: “Không Châu Châu, tớ kiếm khoản lợi lộc bất ngờ chứ?”
Bác Lâm ôm hộp đồ ngang qua, ngay lập tức thu hút sự chú ý của .
“Bác Lâm, món trứng hấp chân cua nhé? Châu Châu tỉnh, ăn đồ mềm sẽ hơn.”