Khương Mộc Dao mỉm ngắt lời: “A Thanh, như .” Cô sang Hứa Nam Châu: “Cô là họ Hứa ? Trí nhớ , xin cô thông cảm.”
Nói xong phía Hứa Nam Châu: “A Giản ? Anh đến ? Cử một cô thì ích gì chứ? Lần việc đúng là quá đáng tin cậy.”
--- Chương 114 ---
9.[Người quen cũ
Hứa Nam Châu thầm trợn mắt, lời của Khương Mộc Dao chẳng qua là xem thường cô, cô dựa dẫm Dịch Giản mà thôi.
Trịnh Hoán cũng bất ngờ, ngờ cô Hứa quen nhà họ Khương, càng ngờ là họ vẻ hợp .
Anh bước tới : “Dịch Giản vẫn còn ở nước ngoài, kịp về.”
Anh với Hứa Nam Châu: “Cô Khương và Khương Cụ Phan nhờ cậy đến vùng thiên tai.
Anh dừng một chút, tiếp: “Còn cô Hứa thì quân đội nhờ cậy. Vì quen , chắc chắn sẽ phối hợp công việc hơn.”
“Quân đội?” Khương Mộc Thanh nghi ngờ Hứa Nam Châu, sang Khương Mộc Dao.
Khương Mộc Dao mỉm dịu dàng: “Không ngờ cô Hứa bản lĩnh như . Hy vọng chúng hợp tác vui vẻ.”
Khương Mộc Thanh hừ một tiếng: “Cô bản lĩnh gì chứ, là dựa vận may thôi.”
“Dựa vận may cũng là một loại bản lĩnh đấy!” Khương Mộc Dao nhắc nhở.
Hứa Nam Châu đáp: “Về điểm thì đồng ý.”
Một đàn ông vẻ là đội trưởng bước tới, bắt tay với Hứa Nam Châu, tự giới thiệu: “ họ Vương, là đội trưởng Đội cứu hộ Chín.”
Hứa Nam Châu : “Chào Đội trưởng Vương, là Hứa Nam Châu.”
Đội trưởng Vương gật đầu: “Thời gian gần đủ , theo .”
Anh dẫn đầu , chị em nhà họ Khương theo sát phía , Hứa Nam Châu và Trịnh Hoán cùng.
Trịnh Hoán thì thầm buôn chuyện: “Cô quen họ kiểu gì thế? Vì Dịch Giản ?”
Hứa Nam Châu gật đầu, đang định thêm vài câu thì một lính mặc quân phục dã chiến phía chậm , lùi về bên cạnh Hứa Nam Châu.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Cô Hứa, chào cô, Lâm Bá bảo đến để chăm sóc cô một chút, cô cứ gọi là Tiểu Trương.”
Hứa Nam Châu kinh ngạc: “Lâm Bá? Sao quen ông ?”
Tiểu Trương : “Thực quen ông , là cấp bảo thế.”
Hứa Nam Châu chút nghẹn lời, cô chỉ bay ngay về Hải Thành để hỏi Lâm Bá cho rõ ràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-155.html.]
Cô cảm thấy Lâm Bá là một nhân vật lớn thì ?
Đặc biệt giống kiểu trùm phản diện trong sách, ẩn ngoài giang hồ nhưng khắp nơi trong giang hồ đều truyền thuyết về ông !
Tại là phản diện, Hứa Nam Châu cho rằng, chính diện việc thường ràng buộc bởi các quy tắc, đa khéo léo như .
Khương Mộc Dao thấy tiếng chuyện phía , đầu liếc , chỉ thấy Hứa Nam Châu giữa, bên trái là Trịnh Hoán, bên là Tiểu Trương, hai đàn ông cao lớn, làn da ngăm đen càng tôn lên vẻ trắng trẻo và nhỏ nhắn của Hứa Nam Châu.
Ba xuyên qua dòng tấp nập, để tránh chen lấn, Trịnh Hoán và Tiểu Trương lùi một chút, dùng cơ thể và cánh tay chắn cho Hứa Nam Châu khỏi đám đông qua .
Hứa Nam Châu trông như một ngôi lớn, vệ sĩ vây quanh qua đám đông hâm mộ.
Khương Mộc Dao nhíu mày, trong lòng chút khó chịu.
Người phụ nữ rốt cuộc là ai, dù ở cũng luôn vây quanh cô .
Họ đang đến vùng thiên tai để việc chính sự, Hứa Nam Châu ở đây bày đặt gì cho đặc biệt?!
Đội trưởng Vương dẫn họ đến bên một chiếc trực thăng, : “Đây là trực thăng vận chuyển vật tư cứu trợ, cấp đặc biệt cho phép đưa đến vùng thiên tai, một phần ghế bên trong tháo dỡ, các quý cô ưu tiên ghế, còn đàn ông thì lưới chống trượt!”
Hứa Nam Châu nheo mắt chiếc trực thăng, xác nhận ánh sáng đen, cô mới yên tâm bước lên.
Mặc dù chiếc máy bay sẽ gặp chuyện, nhưng thấy môi trường đơn sơ , cô vẫn khỏi run sợ.
Cô xuống, thắt dây an , dám mở mắt .
Tiếng động cơ trực thăng ầm ầm xuyên qua màn mưa, qua bao lâu, Hứa Nam Châu cảm thấy buồn nôn, cuối cùng thì họ cũng hạ cánh.
Hứa Nam Châu mở mắt ngoài cửa sổ, nhà cửa, , họ đang ở sâu trong núi.
Cô bước xuống máy bay, suýt chút nữa vững.
Đội trưởng Vương phát cho mỗi một chiếc áo mưa, giải thích: “Do rung lắc mạnh bởi luồng khí và nguy cơ sét đánh, trực thăng chỉ thể đưa chúng đến đây, phần đường còn chúng tự .”
“Cái gì?” Khương Mộc Thanh hét lên: “Đây là ? Toàn là đường núi, chúng kiểu gì đây?”
Hứa Nam Châu cảm thấy may mắn vì trong đội một như , giúp cô hỏi những điều cô ngại hỏi.
Đội trưởng Vương : “Đây là một sườn dốc tạm thời đội cứu hộ khẩn cấp dọn dẹp, cách Bàn Thạch trấn chúng cần đến đầy ba cây .”
“Thông thường vật tư cứu trợ cũng dỡ xuống ở đây, đơn vị chúng qua nhiều , quen thuộc tuyến đường, thể đảm bảo an cho !”
“Nếu dám , cũng thể dừng ở đây, đợi chuyến trực thăng tiếp theo đến về.”
Khương Mộc Thanh hỏi: “Chuyến tiếp theo là khi nào?”
Đội trưởng Vương mặt cảm xúc: “Sáng mai.”
Khương Mộc Thanh dùng sức đá bay một viên đá nhỏ: “Sao chúng thể đợi đến sáng mai?! Ai mà sói đại bàng gì ! Sao các báo , thế đến!”