Ông chủ chầm chậm xuống, thấy Hứa Nam Châu, quan sát cô từ xuống bật : “Lạ thật đấy, cô bé, đây là cửa hàng đồ cổ của , cô để mắt đến bức tranh trừu tượng ?”
Hứa Nam Châu lúc mới để ý, bức tranh đó là đồ cổ.
Cô dối: “Nhà mới sửa xong, thấy bức tranh hợp nhãn, treo ở phòng khách.”
Ông chủ chậm rãi : “Bức tranh , là bán cho cô, mà là một bạn nhờ bán giúp. Theo lời kể, đây là tác phẩm của một họa sĩ trẻ. Tranh trừu tượng thì đáng giá bao nhiêu, dám , vì là ngoại đạo. mức giá 500.000 NDT là do họ đặt . chỉ là bán hộ thôi, nếu cô mua mà ưng ý, cũng trả đấy.”
Ông một tràng dài, ngoài mục đích là sợ Hứa Nam Châu mua về sẽ hối hận.
“Ông yên tâm, thật sự thích bức tranh , tuyệt đối sẽ trả .”
“Vậy thì ,” Ông chủ hì hì, gọi nhân viên: “Cậu lấy bức tranh đó xuống, cho cô gái xem.”
Lần , nhân viên vui vẻ đáp lời, lấy bức tranh xuống và đặt lên quầy.
Đứng gần hơn, Hứa Nam Châu rõ hơn. Ánh sáng Tím chói lòa đến mức cô gần như rõ nội dung bức tranh nữa.
Hứa Nam Châu mở to mắt, chạm tay bức tranh, : “ lấy nó, mua.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Ông chủ và nhân viên trao đổi ánh mắt, hỏi: “Cô chắc chắn chứ? Thực sự mua ?”
Bức tranh treo trong cửa hàng hơn nửa năm , ngờ thể bán .
“ mua.”
Ông chủ khựng hai giây, đầu gọi nhân viên: “Còn đơ đấy gì? Mau chóng gói cho cô !”
“Vâng!” Nhân viên chạy vội kho tìm thùng carton.
Ông chủ , chuyện phiếm với Hứa Nam Châu: “Cô gái, cô chi nhiều tiền như để mua một bức tranh của danh họa, chuyện …”
Hứa Nam Châu , giọng điệu bình thản: “ thích.”
“Cũng , cũng ,” Ông chủ liên tục gật đầu: “Tiền bạc khó mua cái thích mà…”
Bức tranh đóng gói xong, Hứa Nam Châu thanh toán tiền, cầm đồ và rời .
Cô trong taxi, thầm nghĩ: “Xem , đổi hình ảnh bản . Nếu , thể tránh ít rắc rối.”
Mặc dù khác coi thường của cô, nhưng cô sẽ nhiều cuộc đàm phán kinh doanh. Ăn mặc chỉn chu hơn cũng sẽ giúp cô thêm khí thế.
Hứa Nam Châu mang bức tranh về khách sạn, đặt lên bàn, trong lòng xử lý nó như thế nào.
Có lẽ cứ để đó, đợi nó tự tăng giá trị như đây là ?
Chu Đình Việt dọn dẹp phòng sạch sẽ, khi cô về, bữa ăn cũng gọi sẵn.
Tivi đang chiếu tin tức. Hứa Nam Châu lướt điện thoại ăn cơm.
Đột nhiên, một mẩu tin tức thu hút sự chú ý của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-15.html.]
“Họa sĩ trẻ Tăng Trình, vì căn bệnh trầm cảm nghiêm trọng, đành tuyên bố vĩnh viễn ngừng vẽ. Tin tức công bố, thị trường nghệ thuật phản ứng nhanh chóng. Theo trong ngành tiết lộ, giá trị các tác phẩm của sẽ tăng mạnh.”
Hứa Nam Châu kinh ngạc rơi đôi đũa xuống bàn.
“Sao thế?” Chu Đình Việt hỏi, “Có chuyện gì ?”
Hứa Nam Châu kịp giải thích, vội vàng mở bao bì bức tranh mua. Cô thấy ở góc bên bức tranh chữ “ZC”, lẽ là chữ tắt tên Tăng Trình.
Không ngờ bức tranh tăng giá trị theo cách .
Quả nhiên niềm vui bất ngờ ở khắp nơi.
Chu Đình Việt ghé gần xem: “ZC? Đây là ý gì?”
“Đây là… đây là ý nghĩa phát tài!”
Tại Ngọc Cổ Trai, ông chủ kịp xem tin tức nhận điện thoại của bạn.
“Lão Mã, bức tranh gửi ở cửa hàng ông ? Chúng phát ! Bức tranh đó sắp tăng giá…”
Ông chủ Mã sững sờ. Ông mới bán nó sáng nay, chiều tăng giá ?
“ bán ! Ngay sáng nay.”
Đầu dây bên , bạn gấp gáp tức giận: “Sao ông bán chứ? Bán bao nhiêu tiền?”
Ông chủ Mã thắc mắc: “Không ông bảo treo giá 500.000 NDT ? Treo hơn nửa năm ai mua, bán xong là tăng giá thế?”
“Hỏng hết , hỏng hết ! Ai mà họa sĩ đó vĩnh viễn ngừng vẽ chứ? Ông , bức 《Thương》 đó là bức tranh chỉnh cuối cùng của Tăng Trình đấy! Ông thể liên hệ với mua ? Chúng chi thêm tiền chuộc .”
Ông chủ Mã bất lực: “Lúc đó cũng nghĩ tới việc xin điện thoại.”
“Mặc kệ! Ông mau tìm cách tìm cho cô !”
Chương 12: Khác với những lời đồn thổi
Vì kịp thuê văn phòng, nên cuộc họp công ty đầu tiên của “Nhạn Nam Phi” tổ chức ngay tại căn hộ của Cố Ngạn, tập hợp những nhân viên đầu tiên.
Thành viên tham dự bao gồm: Ông chủ công ty Cố Ngạn, chịu trách nhiệm thực sự công ty Hứa Nam Châu, nghệ sĩ đầu tiên của công ty Chu Đình Việt, quản lý Chu Tiểu Đông, trợ lý kinh doanh Dư Linh Linh và quản lý truyền thông Trâu Lệ Na.
Cố Ngạn dựa ghế, dáng vẻ vật vờ như sắp nôn.
Bầu khí khiến khó chịu. Dù thì từ nhỏ ghét các buổi họp hành, nên hiện tại trong lòng vẫn còn bài xích.
Hứa Nam Châu đá một cái gầm bàn. Cố Ngạn sực tỉnh, thẳng dậy, ho nhẹ một tiếng, chậm rãi mở lời: “À thì, cuộc họp đầu tiên của ‘Nhạn Nam Phi’ chúng chính thức bắt đầu nhé!”
Nói xong, lén liếc Hứa Nam Châu.
Tất cả mặt đều hiểu rõ trong lòng.
Ai cũng đồn rằng “Nhạn Nam Phi” thành lập chỉ để Cố nhị thiếu gia dỗ bạn gái vui. Giờ tận mắt chứng kiến, quả nhiên là .