“Bộ phim đầu tiên đạo diễn khi nghiệp,” cô mở một đoạn video, “vì kiên quyết một cảnh tận hai mươi , nên đăng lên mạng, c.h.ử.i là ‘kẻ độc đoán’. Trong khi một nam đạo diễn khác nổi giận giữa trường thì khác ca ngợi là kiên trì theo đuổi nghệ thuật.”
“Sau đó hiểu một đạo lý. Trong ngành , những cô gái trong mắt bọn họ, thì nên dịu dàng và lẽ . Vậy thì cứ thuận theo ý họ, chẳng sẽ bớt rắc rối hơn ?”
“Kết quả cô đoán xem?! Chiêu hiệu quả bất ngờ!”
Cô bẻ ngón tay đếm: “Làm nũng với nhà đầu tư, ngân sách duyệt nhanh hơn; dỗ ngọt các ngôi lưu lượng, cảnh NG giảm một nửa; ngay cả nhân viên trường việc cũng nhanh nhẹn hơn bình thường!”
“Hơn nữa...” Cô sang nháy mắt với Cố Ngạn: “Nếu giả vờ đủ ngọt ngào, Cố tổng nhận hồ sơ của ?”
Cố Ngạn xong, thấy Vương Oanh cũng lý, nhưng trong lòng vẫn khó chịu: “ ghét nhất khác lừa gạt! Người lừa , cái đó, đó...”
Vương Oanh tò mò hỏi: “Người đó ?”
Cố Ngạn nghĩ một lát: “Anh hình như đang nghỉ mát ở Hawaii... Đó trọng điểm! Trọng điểm là ghét nhất khác lừa!”
Vương Oanh an ủi : “Ôi dào, Cố tổng ~ Anh cứ coi là nhân cách kép , ở phim trường việc chuyên nghiệp đấy nhé!”
Cố Ngạn khoanh tay, hừ một tiếng: “ quan tâm phong cách việc của cô thế nào, miễn là cô .”
Vương Oanh : “Cố tổng lẽ hiểu rõ . Nguyên tắc của là lời giữ lời.”
Hứa Nam Châu : “Vì dự án vô cùng quan trọng, nên đều thận trọng một chút.”
Cô kể về chuyện cá cược (đối đầu) với Vương Oanh, cứ nghĩ cô sẽ sợ hãi, ngờ mắt cô càng lúc càng sáng.
“Hứa tiểu thư, tuy nhiều thủ đoạn, nhưng về chuyện phim, ai nghiêm túc bằng .”
Hứa Nam Châu : “Có lẽ cô văn hóa doanh nghiệp của chúng là ‘dùng nghi ngờ, nghi dùng’. Chúng chọn cô, dự án sẽ do cô quyết định. Cô cũng cần vất vả giả vờ cô gái mềm yếu để xin ngân sách nữa, cứ thẳng.”
Mắt Vương Oanh cong lên như vầng trăng khuyết, cô đột nhiên nũng nịu: “Thế thì ~ Hứa tổng, quen mà! Chị thể phê duyệt thêm chút ngân sách ạ? Người nhất định sẽ siêu~ siêu~ đỉnh~ đó nha~”
Hứa Nam Châu chọc : “Được , cô cứ gửi lên , sẽ bảo Cố Ngạn duyệt cho cô đầu tiên.”
Đang chuyện, điện thoại Hứa Nam Châu reo lên.
Cô gọi đến, là Trần Thi Kỳ. Cô dậy với Cố Ngạn và Vương Oanh: “Hai cứ chuyện , chút việc.”
Rồi về phía văn phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-147.html.]
Vừa khỏi phòng họp, Quan Thư ký tiến tới: “Hứa tổng, tìm cô ở ngoài cửa, nhưng lịch hẹn. Ông sẽ đợi cô tan .”
Hứa Nam Châu về phía cổng lớn, thấy gì cả. Điện thoại vẫn đang reo, cô gật đầu với Quan Thư ký, : “ .” về văn phòng điện thoại.
Giọng Trần Thi Kỳ vẫn vui vẻ như khi, bắt máy kể cho Hứa Nam Châu tin tức mới nhất về homestay của cô.
“Homestay nhà tớ sắp sửa xong ! Đợi Quốc khánh là khai trương! À, bảo tớ hỏi xem chỗ nào cho thuê , tớ cũng hỏi , trong làng bốn nhà cho thuê dài hạn. Châu Châu, đến xem ?”
Hứa Nam Châu cẩn thận nghĩ kế hoạch gần đây, dường như cô cũng việc gì bận rộn, bèn : “Được, gửi địa chỉ cho tớ, tớ đặt vé máy bay ngày mai.”
Trần Thi Kỳ “Oa” lên một tiếng: “Quả nhiên là đại boss! Nói là ngay ? Thật là đỉnh quá!”
Hứa Nam Châu bật : “Thôi nào, nhớ đón tớ ngày mai là .”
Cô cúp điện thoại, lật xem hồ sơ đạo diễn bàn, xem thêm một chút.
Quan Thư ký đẩy cửa bước : “Hứa tổng, đó vẫn đang đợi ở ngoài cửa. thấy ông chống gậy, chịu xuống, cô xem...”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Hứa Nam Châu mới nhớ đó, : “ , xem .”
Mặc dù là ở trong công ty, Quan Thư ký vẫn lo lắng, bèn theo Hứa Nam Châu.
Mở cửa công ty, Hứa Nam Châu rõ đang bên ngoài, chính là Lâm Bá, cô gặp hai ở Hồng Kông.
Ông vẫn giữ nguyên trang phục , một bộ vest cũ kỹ nhưng sạch sẽ, đội mũ kiểu Anh, và chống gậy vì chân .
“Lâm Bá?” Hứa Nam Châu ngạc nhiên hỏi: “Sao ông tìm ?”
Lâm Bá thận trọng : “ bài báo về cô, nhận Cố thiếu gia chụp ảnh cùng cô, nên mới theo tìm đến đây. Hy vọng cô bận tâm.”
“Mời ông ,” Hứa Nam Châu chỉ ghế sofa: “Ông tìm việc gì ? Là về thủ tục mộ địa còn thiếu sót gì ?”
“Không , !” Lâm Bá , liên tục xua tay: “Mộ địa của lão gia sắp xếp thỏa , nên mới rời Hồng Kông đến đây.”
“Lần đến, là một thỉnh cầu đường đột...” Lâm Bá do dự một lát, thẳng , kiên định : “Hứa tiểu thư, cô cần thêm quản gia ?”
“Cô đừng thấy chân què, đây chỉ là bệnh cũ thôi. bỏ gậy vẫn thể , ảnh hưởng đến công việc!”
Nói xong, ông cẩn thận dựng cây gậy tường, bắt đầu : “Cô xem, thể nhanh nhẹn như bay!”
Hứa Nam Châu vẫn còn ngây . Cô chợt nhận , chẳng lẽ ánh sáng vàng của Lâm Bá là để dọn đường cho khoảnh khắc ?