Tôi có thể nhìn thấy giá trị của vật phẩm, trở thành đóa hoa phú quý! - Chương 146

Cập nhật lúc: 2025-12-07 06:55:29
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“À? Ồ!” Cố Ngạn tỉnh , cầm điện thoại: “ để Thư ký Quan thông báo .”

Hứa Nam Châu hiếu kỳ: “Lúc nãy còn hồ hởi sẽ tự gọi điện cho cô mà, chuyện gì ?”

Cố Ngạn nặn một nụ còn khó coi hơn cả : “Đợi cô đến cô sẽ .”

Hứa Nam Châu mơ hồ về văn phòng của , lâu , Thư ký Quan gõ cửa bước , rằng Vương Oanh sẽ đến buổi chiều.

Hứa Nam Châu gọi Thư ký Quan : “Vương Oanh là thế nào?”

Thư ký Quan : “Qua điện thoại thì cảm thấy là một cô gái hoạt bát.”

Hứa Nam Châu gật đầu.

Không Cố Ngạn đang giở trò gì nữa.

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Lúc , ở bờ biển Auckland, gió biển mang theo vị mặn nồng đậm.

Hoắc Tranh trong quán cà phê ngoài trời, các ngón tay vô thức gõ lên mặt bàn, dường như để xoa dịu sự lo lắng trong lòng.

Bạn gái cũ của , Aroha, mặc váy hai dây dài, dắt tay con trai Marc chầm chậm tới.

Cô trông thật khỏe mạnh và rạng rỡ, giống bệnh.

Hoắc Tranh giơ điện thoại lên, chụp một tấm ảnh gửi cho Hứa Nam Châu.

“Bố!” Marc chạy tới, Hoắc Tranh ôm con trai lên, nhưng ánh mắt dán chặt bụng của Aroha.

Cô đang vô thức ấn bụng bên .

“Sao đến đây? Không gần đây đều ở Đông Nam Á ?”

Hoắc Tranh trả lời câu hỏi của cô, mà hỏi ngược : “Bệnh đau dày của em tái phát ?”

Aroha nhướng mày: “Sao ?”

Lời nhắc nhở của Hứa Nam Châu chợt lóe lên trong đầu Hoắc Tranh, tim thắt , ngón tay vô thức siết chặt.

“Anh đoán thôi… , một bạn là bác sĩ Hoa mở phòng khám, chúng đến giúp hồ sơ nhé?”

Aroha ngạc nhiên: “Làm gì chuyện đến bệnh viện để giúp bác sĩ tăng thành tích?”

Điện thoại Hoắc Tranh vang lên, là tin nhắn trả lời của Hứa Nam Châu.

【Không dày, mà giống như ở gan, bên trái .】

Hoắc Tranh ngẩng đầu: “Chỉ là điền một vài thông tin thôi, cho Marc qua nhà em gái em chơi , tối chúng sẽ đón thằng bé.”

Cứ như , Aroha lừa đến bệnh viện.

Hoắc Tranh nắm lấy tay Aroha: “Chỉ là kiểm tra định kỳ thôi, sẽ xong nhanh thôi mà.”

Aroha bên bờ vực nổi giận, cô cố nén cơn tức giận: “Hoắc Tranh, đừng dùng những cái cớ ngớ ngẩn để lừa nữa. Anh nhớ, nợ một lời giải thích!”

Đầu dò siêu âm từ từ quét qua vùng bụng cô. Hoắc Tranh sốt ruột, nhắc nhở bác sĩ: “Bác sĩ, ơn tập trung kiểm tra phần bụng bên của cô .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-146.html.]

“Có một bóng mờ ở đây!” Bác sĩ dừng khi quét đến bên , : “Cần xét nghiệm chuyên sâu hơn.”

Aroha đột ngột dậy: “Không thể nào! khám tổng quát ở Sydney ! Hoắc, xem, rốt cuộc là chuyện gì?”

Hoắc Tranh sững sờ ngay lập tức, trong mắt chỉ sự kinh ngạc sâu sắc.

Mãi một lúc , mới tìm giọng của : “Bác sĩ... ơn một cuộc kiểm tra chi tiết.”

Báo cáo bệnh lý đưa nhanh, đó bằng tiếng Anh: U tuyến tế bào gan.

Bác sĩ : “Phẫu thuật ngay bây giờ, tỷ lệ sống sót là 98%. Nếu chậm ba tháng nữa, e rằng sẽ…”

Bác sĩ hết câu, Hoắc Tranh thấy tim đập như trống.

Aroha giường bệnh, ngoài cửa sổ: “ cứ nghĩ là đau dày, ngờ là gan. Hoắc, ?”

Hoắc Tranh nhỏ: “Ở Hoa Quốc, gặp một cô gái. Cô giỏi, cô cho . Em ? Chỉ là một cái , chỉ bức ảnh của em một cái, cô cảm nhận gan của em vấn đề.”

“Cô cứu mạng , cứu A Kiệt, cứu Lisa, cứu . Em sẽ tin , đó là một trải nghiệm kỳ diệu bao... Sau đó tặng cô viên đạn của , để đổi , cô cho chuyện của em.”

“Hoa Quốc ư…” Aroha lẩm bẩm: “Đó là một nơi bí ẩn. Có lẽ gặp sứ giả của thần linh.”

“Giúp cảm ơn cô , Hoắc, giúp cảm ơn cô .”

Marc bò bên giường, hỏi Hoắc Tranh: “Bố ơi, con thể xem ảnh của sứ giả đó ? Con vẽ một bức tranh tặng cô .”

Hoắc Tranh lật tìm trong khoảnh khắc của Hứa Nam Châu mạng xã hội, tìm thấy một bức ảnh gần đây.

Marc ngoan ngoãn cầm bút, bắt đầu vẽ giấy.

--- Chương 108 ---

Nhân Cách Kép

Trong phòng họp, Hứa Nam Châu và Vương Oanh gặp mặt.

Vương Oanh cao lắm, chừng hơn một mét sáu, tóc ngắn gọn gàng vén tai, ngũ quan sáng sủa.

Toàn cô toát vẻ sắc sảo, nhưng cất lời, giọng ngọt ngào đến mức như rỏ mật.

“Chào Hứa tổng, là Vương Oanh. Xin cô cứ yên tâm, nhất định sẽ phụ sự tin tưởng của cô.”

Hứa Nam Châu mỉm gật đầu, bắt tay cô : “ tin cô.”

Cố Ngạn bên cạnh, chỉ thấy đang tức giận chằm chằm Vương Oanh.

Hứa Nam Châu hỏi nhỏ: “Anh thế?”

Cố Ngạn đột ngột đập bàn, chỉ Vương Oanh hỏi: “Cô , cô đang giả vờ cái gì đấy? Rõ ràng là hung dữ, còn giả vờ cô gái yếu đuối?”

Vương Oanh hì hì, giọng càng thêm nũng nịu: “Cố tổng, thấy, đôi khi chuyện thế hiệu quả cao lắm ạ?”

Cố Ngạn động tác nôn: “Cô bình thường !”

Vương Oanh sang Hứa Nam Châu, bất lực nhún vai: “Hứa tổng thông cảm, cũng còn cách nào khác.”

Cô kéo ghế xuống, lấy một chiếc máy tính bảng từ trong túi , động tác dứt khoát nhanh nhẹn, khác hẳn với vẻ ngọt ngào .

Loading...