Mọi chuyện đến đây dễ giải quyết hơn nhiều. Chỉ cần giải quyết khi giao dịch tất, thể tránh một cuộc đọ s.ú.n.g tồi tệ nhất.
Cố Tự hỏi tiếp Hứa Nam Châu: “Người bịt đầu , thể chắc chắn là Trần Trợ lý ?”
Hứa Nam Châu dù cũng khả năng xuyên thấu, cô lắc đầu tiếc nuối: “ chỉ thể xác nhận cùng phe với bọn vũ trang .”
Cố Tự trầm giọng : “Thế là đủ .”
Giao dịch diễn trong khí căng thẳng.
Hai nhân viên an ninh xách hai chiếc vali lớn xuống xe, vẫy tay hiệu cho phía đối diện, vài câu tiếng địa phương.
Bên đáp một tiếng, thô bạo đẩy bịt đầu về phía , một khác chĩa s.ú.n.g lưng .
Nhân viên an ninh kéo vali từ từ tiến đến nơi gặp gỡ Trần Trợ lý, đặt vali xuống, kéo Trần Trợ lý lùi về phía .
Mặc dù rõ sắp xếp của đối phương, bầu khí vẫn vô cùng căng thẳng, Hứa Nam Châu dán chặt mắt màn hình, dám thở mạnh.
Bọn vũ trang phía đối diện tưởng chừng nắm chắc phần thắng, chúng sốt ruột lấy vali, mở kiểm tra. Sau khi xác nhận là tiền đô la Mỹ thật, chúng bắt đầu hò reo.
Phía đội an ninh, tháo bao bố đầu con tin, xác nhận đúng là Trần Trợ lý, liền vội vã kéo lên xe.
Ánh mắt Hứa Nam Châu đổ dồn đàn ông trẻ tuổi ở góc khuất.
Cô thấy hề hò reo, mà chỉ chăm chú đội an ninh lên xe, đó giơ tay lên và hét lớn một tiếng.
Cố Tự gì, các tay b.ắ.n tỉa ở xa lập tức nổ súng. Tên thanh niên đó ngã xuống đất.
Hiện trường hỗn loạn, tiếng s.ú.n.g vang lên ngớt. Cố Tự nghiêng chắn màn hình, với Hứa Nam Châu: “Những cảnh đừng xem nữa, quá m.á.u me.”
Sắc mặt Hứa Nam Châu tái , cô nhẹ nhàng gật đầu.
Cô cảm thấy choáng váng, xoa thái dương. Xem những thứ màu đen dường như tốn sức hơn nhiều so với các màu khác.
Cô với Cố Tự: “Ra khỏi khu vực , tiếp về phía là an .”
Lúc đến cô xem qua , chỉ khu vực là bom.
Khi cô câu , cô nhận thấy ánh mắt của trong phòng họp đều đổ dồn về phía .
Có sự dò xét, sự kính phục, và nhiều hơn cả là sự khó tin.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Cố Tự cô sâu sắc, : “Hiểu .”
Hứa Nam Châu : “Vậy xin phép ngoài .”
Rồi cô bước khỏi cửa phòng họp.
Một nữ thư ký theo cô, : “Cố tổng bảo đưa cô đến văn phòng của .”
Hứa Nam Châu gật đầu, theo thư ký.
Trong phòng họp, màn hình vẫn tiếp tục hiển thị.
Sau khi tay b.ắ.n tỉa nổ phát s.ú.n.g đầu tiên, chiếc xe đầu . Trong vòng mười mấy phút giao chiến, bọn vũ trang trong đồn điền cao su tiêu diệt.
họ ngờ rằng, một lượng lớn tay s.ú.n.g đang tập trung ngọn núi phía , thấy động tĩnh ở đây, chúng lập tức kéo xuống như ong vỡ tổ.
Đội an ninh chuyển hai vali tiền trở xe, đó lái xe rút lui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-138.html.]
Đây là địa bàn của bọn chúng, chỉ một lát , ô tô và xe máy đuổi tới.
Lượng đạn d.ư.ợ.c của đối phương dồi dào, đội an ninh chút khó khăn trong việc đối phó.
Hơn nữa, đối phương quen thuộc địa hình ở đây, dù đội an ninh tạm thời cắt đuôi , chúng cũng sẽ đường tắt để bám sát.
Cố Tự bản đồ GPS phức tạp, do dự nên chỉ huy họ rút lui theo con đường nào.
Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, với thư ký: “Mau mời Hứa tiểu thư .”
Hứa Nam Châu mới xuống ghế sofa, cửa văn phòng đẩy mạnh . Cô thư ký sốt ruột : “Cố tổng bảo cô .”
Hứa Nam Châu kịp nghĩ nhiều, dậy chạy về phòng họp.
“Có chuyện gì ?” Cô thở dốc hỏi.
Cố Tự chỉ bản đồ, hỏi cô: “Cô thể chỉ cho họ một con đường an ?”
Hứa Nam Châu nheo mắt bản đồ. Hầu hết các đường kẻ màu sắc ban đầu chuyển thành màu đen.
Tuy nhiên, một đường màu xanh lục mảnh, nhưng đường cao tốc nào bản đồ.
--- Chương 102 ---
Thoát hiểm
“Bảo họ tìm cách băng qua con sông . Con đường bên bờ sông thể .”
Đội an ninh hiển nhiên thấy lời cô, họ nóng ruột : “Sau khi băng qua sông là rừng rậm, lấy đường ?”
Cố Tự lệnh: “Làm theo lời cô .”
Chiếc xe ngoặt gấp, lao về phía bờ bãi, đó băng qua dòng sông chảy xiết, tiến đến bìa rừng bên .
Hứa Nam Châu cầm bút , vẽ quỹ đạo của đường màu xanh lục đó lên bản đồ.
“Đi theo con đường .”
Cố Tự ước tính cách giữa đường kẻ và chiếc xe, : “Các lái về phía đông mười lăm mét, đó rẽ rừng.”
Tài xế dám nghi ngờ, khởi động xe, lái về phía đông theo lời Cố Tự.
Đến vị trí ước tính, Cố Tự : “Chính là chỗ , rẽ trái !”
Chiếc xe đột ngột rẽ trái, xuất hiện mặt là một cây cổ thụ.
Tất cả trong xe thầm kêu: “Đường nào cơ chứ?!”
miệng họ chỉ kịp phát tiếng hét thất thanh.
“Á á á!”
Chiếc xe lao thẳng cái cây.
Cú va chạm như dự đoán xảy . Khu rừng vốn rậm rạp, bất ngờ mở một lối .
Chiếc xe cứ thế qua.
Hóa cây cổ thụ bên trong mục rỗng, chiếc xe va chạm, cái cây đổ sang một bên, bánh xe nghiền nát cây mục nát và tiếp tục lăn bánh.
Chưa hết, phía là cây cối và cỏ dại, thấy đường , họ chỉ thể dựa sự chỉ dẫn phương hướng của Cố Tự, lái xe trong mù mịt.