Tôi có thể nhìn thấy giá trị của vật phẩm, trở thành đóa hoa phú quý! - Chương 109

Cập nhật lúc: 2025-12-07 06:51:42
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chưa đầy một giây, điện thoại bàn reo: “Xin hỏi Dược phẩm Thần Hi thế nào để trong thời gian ngắn...”

Hứa Nam Châu cúp máy ngay lập tức, nhưng điện thoại reo lên ở khoảnh khắc tiếp theo.

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Hứa Nam Châu nữa.

Cô bước đến bên cửa sổ, thấy bên ngoài cổng lớn, từ lúc nào thêm vài chiếc xe màu đen lạ mặt.

Một đàn ông trong xe thấy Hứa Nam Châu đang bên cửa sổ, bước xuống, cầm máy ảnh chuyên nghiệp chụp về phía cô.

Hứa Nam Châu vội vàng né tránh.

cô gái đang cầm điện thoại, kích động đến phát mặt : “Tìm một nhân viên đến giúp Anh Lục điện thoại, ghi tất cả các cuộc gọi đến.”

Sau đó cô vác túi chuẩn chạy trốn.

Lại một nữa bước văn phòng, Hứa Nam Châu nhận đó là cô lễ tân.

“Tổng giám đốc Hứa, nhiều đến, tất cả đều chỉ đích danh gặp phụ trách công ty.”

“Cứ phụ trách mặt.”

Cô bước ngoài, cô lễ tân nhận ý định che giấu phận nên hỏi: “Cô ? gọi tài xế công ty đưa cô nhé!”

Hứa Nam Châu suy nghĩ một lát gật đầu đồng ý.

Hứa Nam Châu ở văn phòng, cô lễ tân liên hệ xong với tài xế, bảo đợi ở cửa , đó dẫn Hứa Nam Châu về phía cửa .

Trong khu vực văn phòng, các nhân viên đang hò reo, vui vẻ. Khi thấy Hứa Nam Châu bước đến, tất cả đều xúm .

“Tổng giám đốc Hứa! Nhà máy d.ư.ợ.c phẩm của chúng sống !”

“Tổng giám đốc Hứa, cuối cùng chúng cũng đợi ngày ...”

“Tổng giám đốc Hứa...”

Hứa Nam Châu rõ hết, cũng thể đáp lời.

Cô lễ tân gắng sức hét lên: “Tránh ! Tổng giám đốc Hứa !”

Sau đó, cô và một cô gái khác hộ tống Hứa Nam Châu bước ngoài.

Đi ngang qua một phòng thí nghiệm, Hứa Nam Châu thấy một đàn ông lớn tuổi đang quỳ mặt đất, ôm chiếc tủ lạnh nức nở: “Mười năm ! đợi mười năm! Cuối cùng cũng đợi ngày hôm nay...”

Hứa Nam Châu hỏi: “Chú đó là ai?”

Cô lễ tân: “Chú Mã, nhà nghiên cứu cũ trong nhà máy.”

Tài xế đến tòa nhà văn phòng: “Cô Hứa, theo .”

Hứa Nam Châu vẫy tay chào tạm biệt cô lễ tân và cô gái : “Cảm ơn các cô, đây. Mọi việc trong nhà máy cứ tạm thời hoãn , đợi Anh Lục về tính.”

Sau đó cô theo tài xế ngoài.

Trên đường , cô gọi điện cho Lục Trần Chu, nhưng máy bận.

Đến cửa của nhà máy, “mai phục” sẵn ở đó. Tuy họ nhận Hứa Nam Châu, nhưng nhất quyết để bất cứ ai bước từ Thần Hi mà kiểm tra.

Họ đuổi theo: “Xin hỏi, các vị là nhân viên của Thần Hi ?”

“Xin hỏi cô giữ chức vụ gì?”

“Xin hỏi các vị thể tiết lộ một vài chi tiết về KX-300 ? Sẵn sàng trả phí!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-109.html.]

Tài xế : “Không , quen, hiểu!”

Vài bảo vệ chạy đến, ngăn cách phóng viên.

Tài xế nhanh nhẹn mở cửa ghế , chu đáo dùng tay che chắn mui xe để Hứa Nam Châu bước .

Hứa Nam Châu kêu thầm trong lòng: “Anh đừng mở cửa cho chứ! Làm gì gì đặc biệt!”

Quả nhiên, giây tiếp theo, vài chiếc máy ảnh chĩa thẳng cô.

Hứa Nam Châu che mặt , tài xế hiểu ý, vội vàng che chắn đóng cửa xe.

Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi khu nhà máy, Hứa Nam Châu thở phào nhẹ nhõm.

Kiếm bao nhiêu tiền mà cứ như đ.á.n.h trận !

Điện thoại của Lục Trần Chu vẫn bận, điện thoại của gọi đến mức cháy máy.

Hứa Nam Châu chỉ cầu mong những chụp . Cô nổi tiếng, cô chỉ tận hưởng cuộc sống giàu và tự do tự tại.

Cuối cùng, Lục Trần Chu gọi .

“Bên chứ?”

Hứa Nam Châu : “Xin nhé, thật sự đối phó tình trạng đó nên chạy trốn .”

Lục Trần Chu : “Không cả, cần em đối phó, đây vốn là công việc của .”

Hứa Nam Châu hỏi: “Cái KX-300 đó khủng khiếp lắm ? Khủng khiếp đến mức nào?”

Lục Trần Chu một tràng dài với đủ loại thuật ngữ chuyên môn.

Hứa Nam Châu: “... Nói tiếng .”

Lục Trần Chu đưa ví dụ đơn giản: “Thứ nhất, nó, bệnh nhân mất khả năng tự chăm sóc thậm chí thể tự buộc dây giày; thứ hai, nó, nhà bệnh nhân giai đoạn cuối sẽ còn chọn giữa ‘bỏ mặc bệnh nhân’ và ‘khuynh gia bại sản’ nữa.”

Hứa Nam Châu: “... Tức là rẻ mà hiệu quả?”

Lục Trần Chu bổ sung: “Là loại hiệu quả mang tính cột mốc trong lịch sử y học nhân loại.”

“Ối trời ơi...”

Hứa Nam Châu nhịn thốt một từ cảm thán.

Nhà máy d.ư.ợ.c phẩm chắc chắn phát ánh sáng vàng kim, chỉ là lúc đó cô thấy.

Lục Trần Chu : “Sắp tới còn nhiều việc giải quyết. May mắn là chị Mai và Mạn Mạn hợp , nãy giờ cứ mãi điện thoại, việc ở bệnh viện đều do chị Mai xử lý.”

nghĩ, ở đây cũng giúp gì , chi bằng cứ về nhà .”

“Đợi chuyện nhà máy d.ư.ợ.c phẩm quỹ đạo, nghỉ ngơi một thời gian để ở bên Mạn Mạn thật .”

Hứa Nam Châu : “Được , tự quyết định là .”

Xe lái đến cửa khách sạn, Hứa Nam Châu cảm ơn tài xế bước đại sảnh.

Cố Ngạn từ đối diện lao tới, phanh ‘két’ ngay mặt Hứa Nam Châu.

“Chu Chu! Mau cho ! Nhà máy Dược phẩm Thần Hi đó là của ???”

Hứa Nam Châu gật đầu: “ với mà.”

Cố Ngạn lớn: “Cậu chỉ một nhà máy d.ư.ợ.c phẩm, chứ tên! thấy tin tức !”

Loading...