Tôi có thể nhìn thấy giá trị của vật phẩm, trở thành đóa hoa phú quý! - Chương 106

Cập nhật lúc: 2025-12-07 06:51:23
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu ở trong nước, sẽ giúp sắp xếp việc, chỉ cần chờ nguồn thận. Nếu nước ngoài, mối quan hệ của Lục Trần Chu hề thua kém , nhưng nếu cần giúp đỡ, cũng sẽ từ chối. Hứa Nam Châu hiểu rõ vấn đề, quyết định bàn bạc với Lục Trần Chu .

Lục Trần Chu bận. Sau khi sắp xếp xong xuôi các vấn đề liên quan đến xuất khẩu khoai tây, vội vã đến một câu lạc bộ tư nhân, gặp gỡ lãnh đạo Cục Quản lý Dược phẩm. Anh tặng một khoản "quà gặp mặt" nhỏ, cuối cùng cũng khởi động quy trình xét duyệt thuốc. Vì quy trình xét duyệt đó đến bước cuối cùng, tức là chỉ còn cách thành công một bước, nên sẽ sớm kết quả.

Chuyện tạm thời giữ bí mật, nhân viên nhà máy d.ư.ợ.c phẩm đều , tiền lương cũng do Hứa Nam Châu ứng . Vì , Lục Trần Chu cũng sốt ruột. Nhiều ngày qua, luôn việc quần quật, tối về đến bệnh viện thì Man Man cũng ngủ say. May mắn , các hộ lý và y tá trong bệnh viện đều yêu quý Man Man, thường ngày cũng chăm sóc cô bé khá nhiều, Lục Trần Chu mới yên tâm phần nào.

Cuộc sống ngày càng hơn, những ngày đêm lo lắng ngủ , sáng mở mắt là điện thoại đòi nợ dần lùi xa. Chưa đầy nửa năm, cứ như thể trải qua ba kiếp .

Nhận điện thoại của Hứa Nam Châu, ngây một lúc. Không ngờ cô quan tâm đến chuyện của Man Man, vô cùng ơn.

Chỉ suy nghĩ một lát, quyết định ở trong nước, nhập viện ở tỉnh. Hải Thành và tỉnh thành cách quá xa, 200km, đường cao tốc xuyên suốt, lái xe chỉ mất hai tiếng rưỡi. Chỉ cần sắp xếp đáng tin cậy chăm sóc Man Man, sẽ cứ vài ngày ghé thăm một . Đây cũng là cách giải quyết bất đắc dĩ.

Hứa Nam Châu : "Ok, chờ tin nhé." Rồi cúp điện thoại.

Bên phía Cố Tự nhận tin tức, lập tức nhờ liên hệ với Bệnh viện tỉnh, bảo họ sắp xếp phòng VIP, đồng thời tìm chuyên gia, chỉ chờ Man Man chuyển viện.

Hứa Nam Châu còn giúp Man Man tìm một bảo mẫu. Cô tỉnh thành, quyết định tìm kiếm ở trung tâm dịch vụ gia chánh tại Hải Thành .

Cách Hứa Nam Châu xem thô sơ, cần đối thoại trực tiếp, chỉ cần hồ sơ là . Người bình thường hiếm khi phát sáng, vì mục tiêu của cô là chọn những phát ánh sáng màu đen.

Giá trị của một thể đo lường bằng tiền bạc, vì thế cô đoán ánh sáng cũng liên quan đến việc kiếm bao nhiêu tiền, mà thể là giá trị của đó đối với xã hội, hoặc mức độ giúp đỡ, hỗ trợ mà họ thể mang cho bản cô. Tuy nhiên, điểm cô vẫn thể xác định chắc chắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-106.html.]

Lúc , cô đang trong văn phòng của một quản lý dịch vụ gia chánh, lật xem một xấp hồ sơ dày cộp. Không xem thì thôi, xem thì giật , ít hồ sơ đều ánh lên màu xám. Cô ghê tởm vứt từng hồ sơ sang một bên, cuối cùng thể chịu đựng nữa, cô rút một hồ sơ phát sáng đen rõ rệt nhất, hỏi quản lý: "Người như thế mà các vị cũng dám để họ bảo mẫu ?"

Tim quản lý thót , phụ nữ là kẻ trộm chuyên nghiệp? Người quản lý cố nặn nụ , ậm ừ : "Làm nghề dạo ít lắm, cô cũng chịu hình phạt . Haizz, cũng kiếm cơm, chuyện cũng là bất đắc dĩ."

Trên thực tế, phụ nữ chỉ trộm tiền, trộm đồ mà còn cực kỳ tắc trách với em bé. Trước camera thì giả vờ việc, nhưng khi đẩy xe ngoài, cô đặt xe sang một bên tự lướt điện thoại. Có , con ch.ó lớn trong khu phố giật , kéo chủ nó chạy điên cuồng. Người chủ sợ kéo ngã nên nới lỏng khóa dây dắt co rút, sợi dây dài năm mét lật xe đẩy, đứa bé văng thẳng ngoài. May mắn là bé rơi xuống bãi cỏ, chỉ xây xát nhẹ ở bụng. Bảo mẫu là kẻ khôn lỏi, bình thường chịu tắm cho con, lấy cớ rằng tắm cho con giúp thiết lập mối quan hệ thiết giữa cha và con cái. từ ngày đó, cô bắt đầu tự giành lấy việc . Chủ nhà vô tâm, nên chuyện che giấu. Cuối cùng cô chỉ bắt vì tội trộm tiền, đuổi việc, cái gọi là trừng phạt chẳng qua là trả một ít tài sản mà thôi.

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Hứa Nam Châu thực sự chọn ai, đành dậy bỏ .

Rời khỏi công ty gia chánh, bên lề đường gần ngã tư một hàng phụ nữ đang , tất cả đều đang chờ tìm việc. Hứa Nam Châu nghĩ thử vận may, nheo mắt qua, quả nhiên phát hiện một phụ nữ phát ánh sáng màu xanh lục.

Người phụ nữ đó bốn mươi tuổi, ăn mặc giản dị, đang gặm bánh bao. Hứa Nam Châu tới, dừng mặt bà. Người phụ nữ bóng che khuất, ngẩng đầu thấy Hứa Nam Châu. Chưa kịp để cô mở lời, bà bật dậy, lau miệng, hỏi: "Cô ơi, cô đang tìm bảo mẫu ạ?"

Hứa Nam Châu trả lời đơn giản: " ."

Người phụ nữ cho nửa cái bánh bao còn túi ni lông, kéo kéo vạt áo: "Cô xem ?"

Hứa Nam Châu thấy buồn , xem thế nào đây? Xem tướng ?

"Bà đăng ký ở công ty gia chánh ? Vừa hình như thấy hồ sơ của bà."

Người phụ nữ : " ở nông thôn lên, thi cái chứng chỉ hành nghề gì đó, nên công ty chịu đăng ký cho ."

Hứa Nam Châu thuận theo lời bà hỏi tiếp: "Vậy tại thi lấy chứng chỉ?"

Loading...