Tôi có thể nhìn thấy giá trị của vật phẩm, trở thành đóa hoa phú quý! - Chương 101

Cập nhật lúc: 2025-12-07 06:50:53
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô xoa xoa thái dương, há miệng , Cố Ngạn thấy.

“Châu Châu, ? Không khỏe ?”

Hứa Nam Châu lắc đầu: “ thấy ù tai, đầu cũng choáng.”

“Ôi chao!” Cố Ngạn kêu lên: “Tớ cũng thấy ù tai!”

Lục Trần Chu : “Bình thường thôi, chúng đang ở độ cao khá lớn, thể hai quen.”

Nói đưa cho mỗi một viên kẹo cao su, nhai sẽ giúp giảm ù tai.

Cố Ngạn: “Sợ c.h.ế.t khiếp, tớ cứ tưởng là do tớ nhiều quá đấy.”

Hứa Nam Châu cạn lời, cũng nhiều ?

cùng cũng một điểm .

Tất cả các ngôi lớn nhỏ trong giới giải trí, chỉ cần gọi tên, đều thể kể những câu chuyện ít về họ, khiến Hứa Nam Châu thú vị.

Đến khi trời tối, họ còn cách đích 300 km, Lục Trần Chu tìm một thị trấn nhỏ dừng xe.

Cố Ngạn hỏi: “Đến ?”

Lục Trần Chu : “Chưa, chúng nghỉ một đêm, sáng mai trời sáng tiếp.”

Hỏi thăm một chút, khách sạn nhất trong thị trấn là Khách sạn Quốc tế.

Khách sạn Quốc tế ở vị trí trung tâm nhất của thị trấn, bên cạnh thậm chí còn KFC.

Xe đỗ trong bãi đậu xe của khách sạn, ba bước xuống, Cố Ngạn suy nghĩ chung của .

“Đây là khách sạn nhất ?”

Khách sạn phong cách kiến trúc ba mươi năm , bên ngoài bật đèn màu rực rỡ.

Hứa Nam Châu vỗ vai : “Không kén chọn đấy!”

Họ thuê ba phòng giường lớn, vì các phòng hơn chuyển thành phòng chơi mạt chược.

Hứa Nam Châu ngủ phòng giữa. Cố Ngạn việc đầu tiên là chạy phòng cô xem xét tình hình.

Kéo tấm rèm cửa dày cộp , Cố Ngạn kêu lên kinh ngạc ngoài cửa sổ: “Chu Đình Việt!”

Hứa Nam Châu xích gần, hóa là một tấm áp phích khổng lồ của Chu Đình Việt dán mặt tiền trung tâm thương mại đối diện.

Cố Ngạn thẳng lưng nổi: “Việt ca của tớ cũng coi như thành tựu đấy.”

Hứa Nam Châu chụp ảnh, gửi cho Chu Đình Việt.

【Anh nổi tiếng khắp phố phường !】

Chu Đình Việt gửi một khuôn mặt .

sẽ tiếp tục cố gắng.】

Vì đoạn đường tiếp theo chủ yếu là đường núi, ai thạo đường, nên sáng sớm hôm họ xuất phát.

Đường núi gồ ghề hơn họ tưởng. Đến khi xe xóc nảy chân một ngọn núi thì là buổi chiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-101.html.]

Cuối con đường, một cô gái tóc ngắn thẳng, thấy xe Hứa Nam Châu, cô gái kích động vẫy tay.

Cô gái hướng dẫn Lục Trần Chu đỗ xe một đất trống. Ba Hứa Nam Châu xuống xe, cô gái nhanh chóng bước tới bắt tay cô.

“Cô Hứa, là Thẩm Quyên, liên hệ với cô!”

Hứa Nam Châu thẳng vấn đề: “Đề án của cô giá trị, xem khoai tây của các cô, ?”

Mắt Thẩm Quyên sáng lên, cô gật đầu lia lịa: “Được ạ! Được ạ!”

Phía chính là ruộng đất của làng. Dưới sự dẫn đường của Thẩm Quyên, ba đeo ba lô theo cô những bờ ruộng.

Đường ruộng khó , Cố Ngạn thì thầm với Lục Trần Chu: “May mà lời Châu Châu, đổi giày, thì khổ sở .”

Thẩm Quyên bước vui vẻ: “Hứa tổng, ngờ cô thực sự quan tâm đến đề án của . cứ nghĩ các công ty thành phố sẽ thèm đến sản phẩm của vùng quê nhỏ bé như chúng .”

Hứa Nam Châu hỏi: “Cô hiểu về giá trị dinh dưỡng của loại khoai tây ?”

“Đương nhiên !” Thẩm Quyên lập tức đào lên một củ khoai tây, lau sạch đưa cho Hứa Nam Châu: “Đây là đặc sản của chúng , vỏ đen ruột vàng, hàm lượng anthocyanin cao gấp bốn khoai tây thông thường, hàm lượng selen gấp đôi, hơn nữa ăn bùi, ngọt và dẻo!”

Củ khoai tây vẻ giống loại thường thấy ngoài chợ.

Chương 75: Bị đ.á.n.h thức

Cố Ngạn muỗi đốt đến mức dậm chân, nhưng dám lên tiếng hỏi còn mất bao lâu nữa.

Lục Trần Chu đang cầm giấy bút ghi chép gì đó.

Hứa Nam Châu quyết định chốt dự án trong lòng, cần xem xét thêm nhiều. Những câu hỏi cô đặt bây giờ chỉ là để Lục Trần Chu .

thì Lục Trần Chu cũng chuyên nghiệp trong khía cạnh.

“Có báo cáo kiểm định ?” Lục Trần Chu ngẩng đầu hỏi.

Vẻ mặt Thẩm Quyên tối : “Làng nghèo, tiền để kiểm định chuyên nghiệp. Những liệu đó là nhờ sư ở trường đại học dùng thiết phòng thí nghiệm đo đơn giản, lẽ cũng chính xác.”

Hứa Nam Châu trầm ngâm: "Ngày mai gửi một ít mẫu về Hải Thành, nhờ đưa đến cơ quan chuyên môn kiểm tra. Nếu dữ liệu là thật, sẽ thu mua bộ hàng tồn kho của làng cô."

Thẩm Quyên dừng bước, Hứa Nam Châu với vẻ khó tin: "Toàn bộ ạ? Làng chúng năm nay thu hoạch hơn bốn triệu cân đấy!"

Hứa Nam Châu gật đầu: "Được thôi, giá cả cứ theo thị trường mà tính."

Lục Trần Chu cau mày: "Bốn triệu cân, quá nhiều. Chuyện chúng nên bàn bạc ?"

Hứa Nam Châu vỗ vai , an ủi: "Anh cứ ."

Cố Ngạn ghé sát họ : "Kịch bản thuộc lòng , tiếp theo là giả vờ cãi ?"

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Lục Trần Chu liếc , gì.

Hứa Nam Châu bảo: "Cậu chỗ khác chơi ."

Để thôn, họ còn bộ thêm một đoạn đường lên núi nữa.

Họ càng thêm một bước, Cố Ngạn càng thầm niệm trong lòng một câu: "May mà lời Chu Chu đổi ba lô..."

khỏi hối hận, ở đây chẳng cảnh gì để ngắm, chi bằng văn phòng bật điều hòa, ít nhất mệt đến mức thở dốc như thế .

Cuối cùng cũng đến thôn, Thẩm Quyên dẫn họ thẳng đến ủy ban thôn.

Trong ủy ban thôn, trưởng thôn và vài cán bộ vẫn đang chờ họ.

Loading...