Tôi có thể nhìn thấy giá trị của vật phẩm, trở thành đóa hoa phú quý! - Chương 100

Cập nhật lúc: 2025-12-07 06:50:47
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Vậy sẽ gửi những thứ cần chuẩn và lưu ý cho lớp học bơi qua điện thoại cho cô, mất thời gian của cô nữa.” Sandy giúp cô đóng cửa .

Không lâu , Hứa Nam Châu nhận tin nhắn cô gửi.

Áo bơi đua, mũ bơi, kính bơi, nút tai...

Cô lên mạng mua từng thứ một, dặn khách sạn nhận giữ hộ khi hàng gửi đến.

Sau đó cô tìm một quần áo tiện lợi cho việc di chuyển, cho ba lô, cùng với một đồ dùng thiết yếu. Mục đích là nhẹ nhàng nhất thể, nếu thiếu thứ gì thì đến nơi mua .

Sáng hôm , Lục Trần Chu đến đón cô. Hai đến sân bay hội họp với Cố Ngạn.

Lục Trần Chu với Hứa Nam Châu: “Tối qua gọi điện cho Cố Tự, báo cho chuyện Cố Ngạn cùng chúng .”

Hứa Nam Châu trợn tròn mắt: “Không đến nỗi chứ? Cố Ngạn lớn , cũng báo cáo với trai ?”

Lục Trần Chu : “Cố Tự cũng . Chỉ là em quá dựa dẫm Cố Tự. Khi còn ở nước ngoài, thường xuyên gọi điện cho Cố Tự, nhớ nhung nỡ xa, lóc t.h.ả.m thiết.”

cũng chỉ là để cho chắc chắn.”

Hứa Nam Châu : “Dạo Cố Ngạn hình như bài xích trai .”

Không giữa họ xảy chuyện gì, khiến hai em từng thiết nảy sinh cách.

Lục Trần Chu chỉ một câu: “Tuyệt đối vì tranh giành gia sản.”

Hai đồng loạt gật đầu.

Lục Trần Chu và Hứa Nam Châu ăn ý chỉ đeo một chiếc ba lô. Lục Trần Chu còn chuẩn cả bộ đồ leo núi, phòng trường hợp đường khó khăn.

Thế nhưng, khoảnh khắc thấy Cố Ngạn...

Lục Trần Chu hỏi Hứa Nam Châu: “Cô với chúng đến một nơi hẻo lánh ?”

Hứa Nam Châu nhớ rõ: “Hình như , mà hình như cũng ?”

Lục Trần Chu: “…”

Cố Ngạn hớn hở bước tới chỗ họ, mặc áo phông ngắn tay, quần đùi hoa lá cành, dép lê LV, kính râm, mũ cao bồi, khăn lụa tơ tằm quấn cổ, đầy đủ thiếu thứ gì, còn đẩy theo hai vali 28 inch cỡ lớn.

Chương 74: Không kén chọn

Cố Ngạn chào Hứa Nam Châu: “Châu Châu! Tớ mang nhiều thứ cho ! Cậu thử cái kính râm xem, tớ chọn lâu lắm đấy, hợp với khuôn mặt !”

Vừa , tháo chiếc kính râm mũ xuống.

Gu thẩm mỹ của luôn chuẩn. Chiếc kính râm quả thực thời trang và mắt.

Hứa Nam Châu nhận lấy: “Cảm ơn, nhưng bây giờ mau rút gọn đồ đạc trong vali , chỉ mang theo những thứ thiết yếu nhét ba lô thôi.”

Cố Ngạn ngây thơ hỏi: “Tại ?”

quên với ,” Hứa Nam Châu kéo mua ba lô: “Chỗ chúng đường dễ chút nào…”

Nói nửa câu, Hứa Nam Châu hỏi: “Hay là về ?”

Cố Ngạn : “Không về , tớ khó khăn lắm mới ngoài một chuyến mà.”

Ngồi trong phòng họp ngoan ngoãn họp hành, và đến một nơi xa lạ khám phá, đương nhiên chọn vế !

Họ mua một chiếc ba lô và một đôi giày thể thao, tìm một chỗ vắng vẻ bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.

Hai chiếc vali khổng lồ, một chiếc chứa hơn chục bộ quần áo cầu kỳ, thực tế, cùng các phụ kiện kèm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-co-the-nhin-thay-gia-tri-cua-vat-pham-tro-thanh-doa-hoa-phu-quy/chuong-100.html.]

Chiếc còn chứa đủ các loại đồ ăn vặt và đồ chơi.

Hứa Nam Châu chọn ba bộ quần áo và một chiếc áo khoác, còn cho vali.

nhét điện thoại, máy tính, dây sạc, khăn mặt, bàn chải đ.á.n.h răng, sữa tắm, dầu gội, bộ dưỡng da, vân vân và mây mây ba lô, : “Mấy thứ còn nhờ mang về .”

Cố Ngạn: “…”

Cố Ngạn: “Không mang máy uốn tóc ?”

Hứa Nam Châu: “Không mang. Cậu là con trai, nhịn vài ngày tóc cũng .”

Cố Ngạn: “Không mang Melatonin (thuốc hỗ trợ ngủ) ?”

Hứa Nam Châu: “Cậu sẽ mất ngủ ?”

Cố Ngạn: “Lỡ thì ?”

Hứa Nam Châu: “Vậy thì mang.”

Cố Ngạn: “Không mang cả tạ tay ?”

Hứa Nam Châu: “??? Không mang, bộ nhiều hơn coi như tập thể d.ụ.c .”

Cố Ngạn: “Vậy còn túi cấp cứu thì ?”

Hứa Nam Châu ngẩng đầu: “Cậu còn túi cấp cứu ? Bên trong gì?”

Cố Ngạn: “Cúc áo dự phòng, thanh giữ cổ áo sơ mi, túi chống bụi…”

Hứa Nam Châu: “…Không mang! Không mang!”

Cố Ngạn chịu bỏ cuộc: “Máy chơi game thì ? Cái thể nhét !”

Hứa Nam Châu mệt mỏi: “Mang .”

Cố Ngạn hứng thú hẳn lên: “Còn sô cô la tớ mang cho , khăn lụa cùng màu với tớ, giày bệt da cừu mềm, nồi điện mini!”

Hứa Nam Châu đặt chiếc ba lô mặt : “Cậu chỉ chừng gian thôi, xem nhét thì nhét.”

Chiếc ba lô lớn, giờ chật cứng.

Cố Ngạn nhét sô cô la , còn những thứ khác đành cho vali.

Lục Trần Chu bên cạnh gọi điện công việc, cảm giác như gọi lâu, thì thấy họ mới sắp xếp xong xuôi.

Lãnh Hàn Hạ Vũ

“Khó chọn lắm ? Mất nhiều thời gian thế.”

Hứa Nam Châu chống đầu gối dậy: “Khó, thực sự quá khó.”

Buổi trưa, máy bay hạ cánh xuống sân bay tỉnh lỵ Tây Nam.

Lục Trần Chu và Cố Ngạn lấy hành lý, Hứa Nam Châu gọi điện cho bên Thẩm Sơn Xung. Cuối cùng cũng gọi , máy là một cô gái trẻ, tự xưng là Thẩm Quyên.

Nghe Hứa Nam Châu rõ mục đích cuộc gọi, cô đang đường đến, cô gái phấn khích, rằng sẽ sắp xếp xe đến đón họ.

Hứa Nam Châu và chuyển sang tàu cao tốc đến châu lỵ, đó thuê một chiếc ô tô.

Trên đường , điện thoại của Lục Trần Chu liên tục reo, còn Cố Ngạn thì liên tục nhảm.

Không máy bay quá lâu, vì Cố Ngạn quá ồn ào.

Đầu Hứa Nam Châu ong lên, tai cũng bắt đầu ù .

Loading...