Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 97
Cập nhật lúc: 2024-09-29 13:30:51
Lượt xem: 74
Từ lúc ra trường, không gặp cô trong một thời gian dài, nỗi nhớ nhung trong lòng cậu càng ngày càng dày đặc. Vô cùng mâu thuẫn, vô cùng vướng mắc, cuối cùng sau khi biết Thịnh Văn Ngôn đã thay lòng đổi dạ thích người khác thì cảm xúc của cậu đã lên đến đỉnh điểm.
Có lẽ… đây là một cơ hội.
Có lẽ… đây là lúc cứu vãn mọi thứ.
Thịnh Văn Ngôn có nói mình thích chú út là vì chú út đối xử tốt với cô. Cậu cũng có thể đối xử tốt với cô, khiến cô thích mình lần nữa.
Hơn nữa, chắc chắn chú út sẽ không thích cô. Cô theo đuổi cũng uổng công vô ích mà thôi.
———
Chuyến bay của Thẩm Thụ Diệc đáp xuống Hoàn Thành vào lúc bốn giờ sáng, sau đó cậu bắt taxi đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng. Đến nơi là chín giờ ngày hôm sau.
Thẩm Tại vừa ăn sáng xong. Các nhân viên khu nghỉ dưỡng, có cả Chu Linh Vận và Chu Tư Mạc đang định đến xem một thắng cảnh mới hoàn thành. Vì mâu thuẫn với Thịnh Văn Ngôn vào tối qua nên hôm nay anh không để cô đi cùng.
Khi một nhóm người đi xuống lầu, đến đại sảnh, bước chân Thẩm Tại dừng lại, nhìn chàng trai đang đứng ở quầy lễ tân.
“Phiền cô, cô ấy tên là Thịnh Văn Ngôn. Cô có thể cho tôi biết số phòng của cô ấy được không? Tôi không liên lạc được với cô ấy. Đây là chứng minh thư của tôi, tôi không…”
“Xin lỗi cậu, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin của khách hàng.”
“Tôi là là Thẩm Thụ Diệc, cô gọi quản lý đến đây.”
“Ơ…”
“Thụ Diệc?!” Chu Linh Vận theo tầm mắt của Thẩm Tại, nhìn thấy Thẩm Thụ Diệc, ngạc nhiên kêu lên. Cậu cũng quay đầu lại, thấy người đứng cách đó không xa, cậu vui mừng: “Chị Linh Vận, chú út!”
Thẩm Tại bước đến: “Sao cháu lại ở đây?”
Thẩm Thụ Diệc: “A… Cháu, cháu đến thăm Thịnh Văn Ngôn.”
Ánh mắt anh trầm xuống: “Thăm cô ấy?”
Tất cả mọi người đều đang nhìn Thẩm Thụ Diệc, cậu cũng có hơi ngại ngùng, nhưng trong lòng lại lo lắng sốt ruột: “Cậu ấy bị bệnh mà? Cháu đến thăm cậu ấy.”
Thẩm Tại ngây ngốc.
“Chú út, Thịnh Văn Ngôn ở phòng nào vậy?”
Chu Linh Vận trả lời: “705.”
Hai mắt cậu sáng lên: “Cảm ơn chị, mọi người làm việc đi, em đi trước.”
Thẩm Thụ Diệc gật đầu với mọi người, sau đó bước nhanh về phía thang máy.
Chu Linh Vận khó hiểu, sao lại giả vờ bệnh đến mức này chứ? Mà không đúng, trọng tâm bây giờ là Thẩm Thụ Diệc lo lắng nên vội vàng chạy tới đây?
Cô ta quay đầu nhìn hướng Thẩm Thụ Diệc rời đi rồi lại nhìn Thẩm Tại, đột nhiên, n.g.ự.c đập thình thịch.
Không phải chứ? Đồng tử Chu Linh Vận chấn động——
Thịnh Văn Ngôn, cô quả nhiên là hồ ly tinh.
_____
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-97.html.]
Tiếng chuông cửa vang lên, Thịnh Văn Ngôn nghĩ đó lại là Chu Linh Vận, cô kéo lê cơ thể yếu ớt của mình đứng dậy. Lúc mở cửa, không thèm nhìn đã trực tiếp mắng: “Cô cứ dây dưa với tôi miết vậy. Tôi không chơi nữa đâu, đừng đến tìm tôi!”
Thẩm Thụ Diệc ngẩn ngơ đứng ngoài cửa: “Hả? Ý cậu là gì?”
Thịnh Văn Ngôn nghe thấy giọng nói khác thường thì lập tức ngước mắt lên. Cô phát hiện một chàng trai đang đứng ở cửa.
“Thẩm Thụ Diệc?”
“Là tôi.”
“Sao cậu lại ở đâu?”
Cậu lắp bắp nói: “Tôi có chuyện đến tìm chú út. Đúng lúc, tối hôm cậu nói cậu bị bệnh, cho nên tôi sẵn đến thăm.”
Thịnh Văn Ngôn đỡ cửa, im lặng nhìn cậu. Thẩm Thụ Diệc bị cô nhìn đến mức tai đỏ ửng, nhìn sang chỗ khác: “Cậu đỡ hơn chút nào chưa?”
Tối hôm qua, cô nhờ người phục vụ đưa thuốc đến, nhưng chưa hiệu quả lắm, hiện tại vẫn hơi mê mang: “Không sao, khá hơn chút rồi, cảm ơn cậu.”
“Nhưng sắc mặt cậu vẫn kém…”
“Ngủ một giấc nữa là ổn thôi, không có việc gì thì tôi đóng cửa đây.”
Thịnh Văn Ngôn thật sự không có sức lực nói chuyện với người khác.
Thẩm Thụ Diệc thấy cô định đóng cửa, vô thức đưa tay ra đẩy. Ai mà ngờ, cơ thể cô giống như người giấy, anh mới đẩy một chút, cô đã bị cửa đụng nhẹ vào rồi ngã ra đằng sau.
“Văn Ngôn!”
Thịnh Văn Ngôn nằm trên mặt đất. Lúc Thẩm Tại đến nơi, vừa lúc nhìn thấy cô ngã xuống, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt ửng đỏ bất thường.
“Thịnh Văn Ngôn!”
Trái tim anh bị kéo căng lên, lập tức bước vào phòng.
“Chú út, sao cậu ấy lại bệnh nặng như vậy? Không phải đã uống thuốc rồi ư? Mọi người có sắp xếp bác sĩ khám cho cậu ấy chưa?” Tay chân Thẩm Thụ Diệc luống cuống, ngồi xổm bên cạnh, vội vàng hỏi.
Mặt Thẩm Tại xanh mét, hoàn toàn ngơ ngẩn. Anh không trả lời được mấy câu hỏi của cháu mình, anh thậm chí không biết cô thật sự bị bệnh.
Chu Linh Vận cũng đứng đờ ra ngoài cửa: “Bệnh thật hả…”
“Gọi bác sĩ lại đây!” Thẩm Tại trực tiếp cúi người xuống, bế bổng cô lên.
Người trong lòng nóng hổi, mềm yếu không xương, hơi thở nặng nhọc khác thường. Thẩm Tại đột nhiên hối hận, chợt nhớ đến trưa hôm qua lúc ăn cơm, cô có nói cổ họng mình khó chịu.
Thế nhưng anh đã quên bén mất, anh nghĩ rằng… cô giả bệnh để lừa anh.
“Thịnh Văn Ngôn? Thịnh Văn Ngôn?”
Trên đầu giường là thuốc cảm được kê sẵn, cô đã tự uống thuốc, nhưng thuốc không có tác dụng. Cô không trả lời, anh khó chịu cau mày.
“Còn thất thần làm gì? Bác sĩ đâu?” Thẩm Tại quay đầu trách mắng.
Lần đầu tiên, Chu Linh Vận nhìn thấy vẻ mặt hung tợn của Thẩm Tại thì hoảng sợ… Cuối cùng, Chu Tư Mạc nói: “Tôi đã nhờ người gọi rồi, đừng lo lắng, bác sĩ lập tức đến ngay.”
Bốn người đứng trong phòng, áp suất không khí trong phòng cực thấp, không ai lên tiếng.
Thẩm Thụ Diệc im lặng nhìn Thịnh Văn Ngôn một hồi, sau đó nhướng mắt nhìn Thẩm Tại: “Chú út, nếu mọi người có việc thì cứ làm đi, cháu sẽ ở đây chăm sóc cho cậu ấy.”